Cục gạch!
Thật nực cười, đây là pháp bảo sao?
Cùng lắm chỉ được xem như vũ khí của đám lưu manh thôi, trong cuộc chiến giữa Tiên Đế mà lại dùng cục gạch sao? Chẳng lẽ hắn muốn Tiểu Hắc cầm gạch đập vỡ đầu Long Thiên Sơn? “Thú vị lắm!"
“Sự quyết đoán và hiểu biết của Đế Quân tuyệt đối không phải thứ mà hạng người như chúng ta có thể tưởng tượng, ha ha!"
Long trưởng lão cười lớn, giễu cợt nhìn Diệp Lăng.
Lão Vốn nghĩ thứ Cửu Kiếp Đế Quân đưa ra tối thiểu cũng phải là Bán Thần khí, nhưng không ngờ cuối cùng lại ném ra cục gạch để trợ trận.
“Đả Thần Thạch!"
Tiểu Hắc nhìn Đả Thần Thạch lóe ra hắc quang trong tay thì lập tức vui vẻ, bình thường nó hiếm khi xuất hiện, nhưng nó chính là thứ vũ khí gây sát thương cực lớn lưu danh thiên cổ, khiến những kẻ nghe tên đều SỢ mất mật.
“Chà chà, tiểu tử cầm cục gạch làm gì, định làm thợ xây ư?"
“Tới đây đi, bổn tọa sẽ không bắt nạt ngươi, ta sẽ dùng tay không đánh nát cục gạch kia!"
Long Thiên Sơn cười ha hả, gã cảm thấy Đả Thần Thạch không có Tiên Lực dao động này chẳng khác gì tảng đá bình thường.
“Được!”
Tiểu Hắc nhếch miệng cười, cầm Đả Thần Thạch lao về phía Long Thiên Sơn, cánh tay vung cao. Lực lượng hung hãn sôi trào gào thét trong cánh tay, Tiểu Học thần sắc nghiêm nghị cầm gạch đập xuống, đánh cho Long Thiên Sơn hối hận cũng không kịp!
“Bổn tọa sẽ cho người thấy uy lực của Bán Thần khí!"
Long Thiên Sơn hừ lạnh, gã thần sắc ngạo nghễ xông tới, bình tĩnh dùng tay phản kích.
Trên chủ vị, đại trưởng lão trừng mắt nhìn cục gạch xanh đen kia, lão cảm thấy nó rất quen.
“Là Đả Thần Thạch của Thanh Đế!"
Đột nhiên đại trưởng lão kinh hô, lão hoàn toàn không ngờ được rằng cục gạch này là Đả Thần Thạch của Thanh Đế. Long trưởng lão ngồi bên cạnh lập tức ngẩn người, lão lập tức nhớ tới kẻ mang tiếng là Thánh Nhân mà lại cầm cục gạch đi giương oai khắp nơi.- Đây là Đả Thần Thạch của y sao?
Sao nó lại nằm trong tay Cửu Kiếp Đế Quân? “Thiên Sơn! Cẩn thận!”
Long Thiên Sơn lập tức sững sờ, liếc nhìn lão tổ đang lộ vẻ khiếp sợ trên đài chủ vị, trong lòng gã lập tức có chút sợ hãi.
“Đó là Đả Thần Thạch của Thanh Đế Thánh Nhân!”
Âm!
Long trưởng lão vừa dứt lời, Tiểu Hắc đã cầm Đả Thần Thạch đập trúng bàn tay của Long Thiên Sơn.
Răng rắc!
Tiếng xương nứt chói tai vang lên, đám người quanh lôi đài đều chấn động nhìn bàn tay bị cục gạch đập đến biến dạng.
Rầm.
Mọi người không tự chủ nuốt nước miếng, thần sắc chấn động kịch liệt.
“A!"
Tay của ta!"
Long Thiên Sơn lảo đảo lui lại, vô cùng hoảng sợ nhìn bàn tay biến dạng của mình.
Gã đường đường là Bát Kiếp Tiên Đế, còn là thiên tài nổi bật trong Long tộc, thân thể vạm VỠ phòng ngự mạnh mẽ, dù là Cửu Kiếp Tiến Đế thì cũng chưa chắc có thân thể cường đại như gã.
Nhưng gã vừa bị một cục gạch đánh nát tay sao?
“Con bà nó! !"
“Quá mạnh mẽ, đây là cục gạch sao?"
“Ta cảm thấy cục gạch này chắc chắn thành tinh rồi, các ngươi cảm thấy thế nào?”
“Dù sao thì chắc chắn Long Thiên Sơn đang rất đau, các ngươi có tin hay không ta không biết, dù sao ta cũng tin”
Trên lôi đài, Tiểu Hắc cầm Đả Thần Thạch nhếch miệng cười lộ hàm răng trắng, nụ cười này ở trong mắt Long Thiên Sơn thì như nụ cười của ma quỷ.
“Cửu Kiếp Đế Quân!”
“Ngươi ném Đả Thần Thạch của Thanh Đế Thánh Nhân lên trợ chiến, đây là ăn gian!"
Long trưởng lão nhất thời không nhịn được, lão trực tiếp đứng lên rống giận với Diệp Lăng, trên đài, Long Thiên Sơn đau đến run rẩy cả người. Tay đứt ruột xót, hiện giờ tay gã đã bị Tiểu Hắc đập nát phân nửa thì không đau sao được.
“Lão già, vừa rồi ngươi đã nói rằng chỉ cần không phải Thần khí là được!"
“Thế nào? Giờ thua thì nuốt lời à? Ngươi đang muốn khiêu khích ta đúng không?”
“Ngươi ra quy tắc thì bổn tọa cố gắng chiều theo thôi, có cần phải dài dòng văn tự như thế không?"
Diệp Lăng cười lạnh, Long trưởng lão mở miệng nhưng không biết nên nói cái gì, lão chỉ có thể nén giận, ánh mắt tràn đầy nộ khí.
Đả Thần Thạch vốn không thuộc về phạm trù pháp bảo, đây là chuyện người trong tam giới đều biết.
Thứ này là chí bảo Thanh Đế lấy được từ trong Hỗn Độn, gần như là thứ cứng rắn nhất trong tam giới, Thần khí Tiên khí cũng chưa chắc đã sánh bằng.
“Long Thiên Sơn!"
Tiểu Hắc cười hắc hắc, chậm rãi đi về phía Long Thiên Sơn.
“Múa tay đến chơi với lão tử nào, tới đây!"
Múa tay?
Múa cái píp, thằng nào múa thằng đấy tàn phế!
“Ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Long Thiên Sơn cắn răng nghiến lợi quát, Đả Thần Thạch quá mức cứng rắn, gã vốn không thể địch nổi Tiểu Hắc, giờ này một bàn tay của gã đã bị đánh nát vậy thì còn đánh thế nào nữa.
“Khinh người quá đáng ư?”
“Hôm nay ta cứ bắt nạt người đấy, người làm gì được ta!"
Viu!
Tiểu Hắc xông tới giơ tay lên đánh về phía đầu Long Thiên Sơn.
Long Thiên Sơn đang muốn ra tay đột nhiên cảm thấy trời đất xoay tròn, gã hoa mắt ngã xuống đất.
“Má ơi!”
“Chuyện gì đây, ta không biết phải nói gì nữa!”
“Long Thiên Sơn xui xẻo rồi!"
Trên lôi đài, Long Thiên Sơn bị cục gạch đập cho suýt nữa hồn lìa khỏi xác, gã còn chưa phục hồi lại thì đột nhiên chân gã có cảm giác đau đớn kịch liệt.
Răng rắc!
Tiếng xương nứt lại vang lên, Long Thiên Sơn chấn động gào khóc thảm thiết.
“Chân ta, chân của ta!"
Chân gã đã bị Tiểu Hắc đập gãy, cực kì đau đớn.
“Xong rồi"
“Không cần đánh nữa, Long Thiên Sơn bị phế rồi”
“Đường đường là Bát Kiếp Tiên Đế đỉnh phong mà nhẹ nhàng bị phế như vậy, trời ạ!”
“Đây rõ ràng là đang và mặt Long trưởng lão!"
Vả mặt ư?
Long trưởng lão không cảm thấy mình đang bị vả mặt mà là trái tim đang bị đâm vô số nhát mới đúng.
Nên trách ai bây giờ?
Diệp Lăng ư?
Long trưởng lão hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Lăng dương dương đắc ý, lão không dám nổi giận, chỉ có thể chửi ầm lên trong lòng “Không đánh nữa!”
“Ta thua!"
Long Thiên Sơn điên cuồng quát, giờ còn đánh cái gì nữa, tay chân đều gãy rồi, chẳng lẽ dùng miệng đánh chắc? “Sao lại nhận thua nhanh thế!”
“Đánh tiếp đi, ta không dùng cục gạch nữa nhé!"
Tiểu Hắc ném Đả Thần Thạch trả lại Diệp Lăng, buông tay cười nói.