Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1493 - Chương 1494: Cục Gạch

Chương 1494: Cục gạch

Không thể động ư?

Long trưởng lão không được động, Long Hoàng không thể, đại trưởng lão cũng không thể ư?

Đùa gì thế? !

Người nói luôn là toàn bộ Long tộc đều không thể động đến hắn cho nhanh, nhưng như vậy là sao?

“Long Hoàng, người đang giỡn với ta ư?"

Long trưởng lão cười lạnh, chỉ là một tiểu gia hỏa Thất Kiếp mà thôi, chẳng lẽ hắn là con riêng của Tam Thanh Đạo Tổ? Cả sảnh đường chấn động, đại trưởng lão cười khổ đứng dậy, lắc đầu chỉ vào Diệp Lăng.

“Bổn tọa quả thực không thể động đến người này!”

“Hắn là chủ nhân Cửu Kiếp lãnh thổ, phu quân của Tây Vương Mẫu, Vạn Bảo cương vực cũng là một trong các hậu hoa viên của hắn, các ngươi nói xem, ta động đến hắn được sao?”

“Hơn nữa Hỗn Độn Thánh Thú bộ tộc và Kim Mao Lang bộ tộc đều có quan hệ tri kỉ với hắn, các ngươi cảm thấy ta có thể làm được sao?"

Ầm!

Trong nháy mắt, mọi người đều trừng mắt tê cả da đầu, nghe lời nói của đại trưởng lão, bọn họ cảm thấy như mình đang mơ.

Chủ nhân của Cửu Kiếp lãnh thổ, phu quân của Tây Vương Mẫu ư?

Đó không phải là Cửu Kiếp Đế Quân - con chó điên danh chấn tam giới – người người đều biết sao, đừng nói là Long trưởng lão, dù là Thánh Nhân thì cũng không muốn cho đến người này Khóe miệng Long trưởng lão run run, không còn vẻ kiêu ngạo như trước.

Tên này thực sự là Cửu Kiếp Đế Quân thì đúng là lão không động đến được, cũng không thể luận tốn ti bởi vì lão căn bản không xứng.

Trong tam giới có người nào mà không biết tên này rất nhỏ mọn, có thù tất báo, mấu chốt là Tây Vương Mẫu sau lưng hắn còn là một trong những bá chủ mạnh nhất hiện nay.

Nếu lão dám giết Diệp Lăng, sợ rằng Tây Vương Mẫu sẽ mang theo đám chó điên Cửu Kiếp Cương Vực đến huyết tẩy cả nhà lão, hơn nữa Long tộc cũng sẽ không quản.

“Không, đời này tôn hiệu của bổn tọa là Lôi Đế!"

Diệp Lăng nhếch miệng, trên chủ vị, Long Hoàng không tự chủ lắc đầu, người này quá giỏi chọc kẻ khác tức chết.

“Được rồi, Đế Quân đến ngồi cạnh ta đi? Long Hoàng khoát tay áo, Diệp Lăng gật đầu, không nói gì với lão già kia nữa, làm vậy không có ý nghĩa gì, cũng mất thân phận. Trên chủ vị, Long trưởng lão hoàn toàn ỉu xìu, không còn chút uy nghiêm trước đó.

Động thì không dám động, mắng cũng không dám mắng, vậy thì còn có thể làm gì.

“Trận đấu tranh danh ngạch cuối cùng đến Vạn Yêu Trì bắt đầu!”

“Tiểu Hắc đánh với Long Thiên Sơn!”

“Không được phép đánh chết, có thể sử dụng tất cả thủ đoạn!”

Một vị Cửu Kiếp Tiên Đế đứng dậy khoát tay áo quát, ngay sau đó, đám cường giả quanh lôi đài đều nín thở nhìn chằm chằm vào trận đấu.

“Tiểu tử da đen!"

“Hôm nay bổn tọa sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là tuyệt vọng!"

Đùng!

Long Thiên Sơn cười dữ tợn, gã điểm mũi chân một cái điên cuồng lao về phía Tiểu Hắc, hai tay nắm chặt, khói xanh phóng ra.

“Nói không thì có tác dụng chó gì, xem lão tử đánh ngươi đây!"

Tiểu Hắc nhếch miệng cười, cực kì thẳng thắn khí phách.

Tiểu Hắc vọt tới, tay nắm chặt dồn thế rồi hung hăng đánh ra. Âm!

Thanh âm chói tai như tiếng kim loại va chạm vang lên, thân thể hai người đều chấn động, hư không cuốn lên từng vùng khí lãng. Ẩm!

Bỗng nhiên, một lực lượng khủng bố bùng nổ càn quét thiên địa, hai người đều liên tục lui lại.

Tiểu Hắc chỉ lui 6 bước liền ngừng lại, mà Long Thiên Sơn lại lui đến sát mép lôi đài mới dừng lại.

“Tên khốn này đúng là có thiên phú!"

Long Thiên Sơn âm thầm nói trong lòng, lực lượng của gã đã rất cường đại rồi mà lại không thể áp đảo được Tiểu Hắc.

Đột nhiên, Long Thiên Sơn liếc mắt thấy nắm tay Tiểu Hắc đã bị ăn mòn, đồng thời khói xanh của gã đang không ngừng tàn phá cơ thể cường tráng của y.

“Ha hả, xem bổn tọa đánh bại ngươi đây!"

Long Thiên Sơn bỗng nhiên bay lên phóng về phía Tiểu Hắc, song quyền phun trào khói xanh vô biên đan thành một cái lưới lớn bao trùm về phía Tiểu Hắc.

Viu!

Tiểu Hắc cũng bay lên, khi đối mặt với địch nhân, hắn chưa bao giờ biết né tránh!

Trong hư không, hai người giao thủ, lực lượng đáng sợ như muốn đánh nát hư không, mỗi quyền đều sục sôi mạnh mẽ không gì sánh được.

“Tiểu Hắc quá mạnh, chỉ bằng vào khí lực mà có thể đánh bất phấn cao thấp với Long Thiên Sơn”

“Đúng vậy, theo lý mà nói hai người bọn họ đều có tư cách lấy được danh ngạch, nhưng lại bị phân đến chiến với nhau, thật đáng tiếc”

“Cứ chờ xem, cuối cùng Long Thiên Sơn vẫn sẽ thắng thôi, bao tay của hắn quá quỷ dị, nó đang không ngừng ăn mòn phòng ngự của Tiểu Hắc!"

Trên chủ vị, Diệp Lăng liếc trận chiến trên lôi đài, cười lạnh một tiếng.

“Long Hoàng, ngươi không chuẩn bị gì cho con trai bảo bối của ngươi à mà hắn đánh tay không thế kia?”

Long Hoàng lắc đầu, cười khổ.

“Không phải là không cho, là hắn không cần!”.

“Chắc ngươi còn hiểu hắn hơn ta, hắn cứng đầu như lừa vậy, nói cái gì cũng không chịu"

Sao Long Hoàng lại keo kiệt với con trai mình được, nhưng Tiểu Hắc kiến quyết không nhận bảo bối của Long Hoàng.

Diệp Lăng gật đầu, đột nhiên ánh mắt hắn sáng lên, vẫy tay với Long Hoàng.

“Nếu hiện tại ta ném đồ cho hắn thì có tính là vi phạm quy định không?"

Hiện tại mới đưa ư?

Long Hoàng ngẩn người, chuyện này chưa bao giờ xảy ra, ông cũng không biết có vi phạm không.

“Hiện tại ư?”

“Chỉ cần không phải Thần khí là được, nhưng dù là cái gì thì hắn cũng sẽ bại thôi!"

Long trưởng lão cười lạnh, bao tay của cháu lão chính là Bán Thần khí, dù là cực phẩm Tiên Khí thì khi đối mặt với nó cũng chỉ yếu ớt như giấy.

“Chà chà, biết ngay là lão già nhà người xấu tính lắm mà!"

Diệp Lăng lập tức đứng dậy cười hưng phấn.

Thần khí?

Không cần, trận chiến thuần thân thể này mà dùng Diệt Tiên Kiếm thì đúng là chọc tiết gà dùng dao mổ trâu.

“Tiểu Hắc!"

Đột nhiên Diệp Lăng hô lên, thân ảnh trên lôi đài nhanh chóng tách ra. Sắc mặt Tiểu Hắc âm trầm nhìn hai tay mình, thân thể chấn động, luồng khói xanh ăn mòn nắm tay y lập tức bị đánh tan.

Khói xanh trên bao tay kia tuyệt đối là một trong những thủ đoạn khắc chế mình, nó rất quỷ dị, đánh mãi không hết, ghê tởm muốn chết.

“Tiểu Hắc, tới đây, ca ca cho ngươi cục gạch để đập chết hắn!"

Diệp Lăng toét miệng cười nói, sau đó ném một cục gạch xanh đen vào tay Tiểu Hắc. Cục gạch? Trong nháy mắt, mọi người đều kinh ngạc, sau đó điên cuồng cười lớn.

Cục gạch!

Tên này muốn dùng cục gạch ư, cười chết mất!

Bình Luận (0)
Comment