Yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến toàn bộ Vô Lượng Đại Kiếp, không có thế lực nào có thể dễ dàng từ bỏ ý đồ.
“Yên tâm đi, đến lúc đó ta sẽ cẩn thận lưu ý Diệp Lăng gật đầu, sau đó cùng Tây Vương Mẫu thảo luận thế cục hiện giờ.
Hiện nay, Thiên Đình tranh đoạt đã càn quét toàn bộ tam giới, vô số thế lực bị liên lụy.
Tất cả đều tận dụng quan hệ, tìm bằng hữu, trăm phương ngàn kế kéo cường giả về phe mình, hành động này diễn ra khắp tam giới.
Bây giờ hầu như những người nổi danh đều đã bị lôi kéo, ngay cả Lôi Vực của Diệp Lăng cũng có vài thế lực thăm hỏi. Đương nhiên bọn họ đều không biết chủ nhân Lôi Vực rốt cuộc là ai nên mới làm vậy, nếu không thì sẽ không tới mượn hơi.
“Hiện tại Lôi Vực của người phát triển mạnh mẽ, hẳn là phải có đến 500 vị Cửu Kiếp Tiên Đế rồi chứ?”
Tây Vương Mẫu mỉm cười, 500 cường giả Cửu Kiếp Tiên Đế là một số lượng không nhỏ, có thể nói là vô địch dưới lãnh thổ đỉnh cấp.
Hơn nữa, Số lượng Bát Kiếp Tiên Đế cũng nhiều không kể xiết, căn cơ Lôi Cung vô cùng vững vàng, ví dụ như đám người Dương Thất Lang đều mạnh mẽ như bảo kiếm sắc bén ra khỏi vỏ.
“Ừm, đại khái vậy, hơn nữa vẫn đang không ngừng có người gia nhập”
“Có đôi khi không muốn dựa vào danh tiếng Cửu Kiếp Tiên Đế nhưng lại không có cách nào khác, mà làm vậy lại khiến ta cảm thấy mình phải dựa vào Cửu Kiếp lãnh thổ thì mới quật khởi được"
Diệp Lăng cười khổ, loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy không thoải mái, bởi vì người khác đều nghĩ rằng mọi thành công của hắn đều là nhờ có chỗ dựa.
Người giỏi thì người ta nói bình thường thôi, đường đường là Cửu Kiếp Tiên Đế với Cửu Kiếp lãnh thổ đứng sau lưng, bất cứ kẻ nào có điều kiện như người thì cũng có thể làm được.
Nhưng chỉ cần người thất bại một lần, người ta liền nói người quá vô dụng, có nhiều tài nguyên như vậy mà cũng không làm nên chuyện, ngươi vô năng. Thường xuyên như vậy khiến Diệp Lăng cũng cảm thấy mình sắp điên rồi, hắn luôn muốn phân tách rõ ràng với Cửu Kiếp lãnh thổ nhưng làm thế nào cũng không thể chia lìa, sự tồn tại của hắn đã là một biển chữ vàng.
“Bọn họ không nhìn thấy cố gắng của ngươi.”
“Sự cố gắng của ngươi, khi ngươi giãy dụa phấn đấu bên lề sinh tử, bọn họ hoàn toàn không biết."
Tây Vương Mẫu nhếch miệng cười chặn lại lời Diệp Lăng muốn nói.
“Kỳ thực trước đây khi ta ở địa cầu thì đã hiểu rõ vấn đề này rồi, đa số phú nhị đại trên trên địa cầu cũng đều bị người khác phán xét soi mói"
“Nhưng mọi người không suy nghĩ xem nếu bọn họ có điều kiện như người ta thì chưa biết chừng còn không mạnh mẽ được như vậy?
“Đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió cũng cần tài năng, không bị đố kỵ chỉ có kẻ tài trí bình thường, còn không bằng thành thật phấn đấu từng bước"
“Hiện tại ta cũng quen rồi, mặc kệ bọn họ đi"
Diệp Lăng mỉm cười ôm Tây Vương Mẫu, Tây Vương Mẫu thuận thế dựa vào bả vai Diệp Lăng, thở dài một hơi.
“Đã bao lâu rồi mà vẫn không thể dừng lại"
“Có đôi khi thật muốn trở lại trước đây, hoặc là tìm một thế ngoại đào nguyên nào đó, không hỏi thế sự, Sống như vậy mới là dễ chịu nhất"
Tây Vương Mẫu chậm rãi nói, nàng rất muốn nghỉ ngơi, mỗi ngày Cửu Kiếp lãnh thổ đều có không biết bao nhiêu chuyện cần nàng xử lý, áp lực thật sự rất lớn.
“Yên tâm đi, đợi đến khi Vô Lượng Đại Kiếp kết thúc, chúng ta liền tìm một nơi an dưỡng, không quản chuyện tam giới nữa, lại sinh thêm mấy đứa nhỏ chơi!"
Nói đến con cái, Diệp Lăng nở nụ cười lộ vẻ vui mừng.
Diệp Bình - nhóc con trước đây được Cửu Thiên Huyền Nữ mang tới Tiên giới hiện tại cũng đã thành Tiên Đế, tuy chỉ là Nhất Kiếp Tiên Đế nhưng như vậy đã rất kinh khủng.
Dưới sự dạy dỗ của ba người mẹ cũng sự bồi dưỡng bởi nguồn tài nguyên khủng bố của Cửu Kiếp Cương Vực, mỗi bước tiến của y đều vô cùng ổn định vững vàng. Còn Diệp An, Ninh Mộc Lang, Hàn Lâm, Diệp Viêm cũng đều có thực lực không tầm thường, dựa theo yêu cầu của Diệp Lăng, bọn họ không dùng đan dược để đột phá cảnh giới, hiện tại kẻ yếu nhất cũng đã là Tiên Tôn.
Chúng nữ nhân thì tất cả cũng đã trở thành Nhất Kiếp Tiên Đế. Mà các nàng thì phải ngày ngày dùng linh đan diệu dược, nếu không thì cả đời cũng khó có hy vọng đột phá.
“Đúng rồi, mấy ngày trước có người tới làm mối cho Diệp Bình"
Tây Vương Mẫu đột nhiên cười nói, Diệp Lăng chấn động, làm mối?
Mới mấy tuổi mà đòi làm mối?
Suy nghĩ một chút thì hắn cũng nhớ ra, nay Diệp Bình cũng đã mấy ngàn tuổi, có vợ con cũng là chuyện rất bình thường.
“Ta quên mất, cả ngày vội vàng quên hết chuyện hôn sự của con cái, là thế lực nào, thân gia bối cảnh ra sao, có xứng với hắn không?"
Diệp Lăng vội vã hỏi, nhoáng cái đã nhiều năm trôi qua, hắn cũng sắp được làm gia gia rồi, thật khó tưởng tượng nổi, Diệp Lăng cảm thán thời gian thật vô tình.
“Thế nào? Ngươi định tìm nhà môn đăng hộ đối à? Ta cho ngươi biết, chỉ cần Bình Bình không thích thì người đừng hòng ép buộc!”
Tây Vương Mẫu nện cho Diệp Lăng một cái, Diệp Lăng cười xấu hổ liên tục phủ nhận, hắn chỉ là thuận mồm thôi mà.
“Người đó là đại đệ tử của Trần Nguyên Tử, hắn nói là nữ nhi của hắn."
Đại đệ tử của Trấn Nguyên Tử?
Diệp Lăng nhíu mày, lập tức gật đầu.
“Tên kia thực lực không tệ, cũng là Cửu Kiếp Tiên Đế, nhưng không biết nữ nhi của hắn bộ dáng ra sao, nếu quê mùa như hắn thì thôi đi"
Diệp Lăng bĩu môi, đại đệ tử của Trần Nguyên Tử chẳng khác gì Trương Phi, thô kệch trâu bò.
Hai người hàn huyên một lát, đột nhiên một nam tử cao ngất chạy tới, tướng mạo y rất giống Diệp Lăng, nhìn qua hai người tựa như huynh đệ.
“Cha, đại nương"
Nam tử này chính là Diệp Bình - con trai lớn của Diệp Lăng.
“Làm sao vậy?"
“Ta và đại cương người đang bàn về hôn sự của ngươi đây, sao người thính thế?"
Diệp Lăng nhếch miệng cười, Diệp Bình lập tức đỏ mặt.
“Cha, ngài đừng nhúng tay vào chuyện của ta được không? “Ta đã có người mình thích, ta không cần mai mối, nói chung ta không muốn, ngài muốn thì ngài đi đi"
Diệp Lăng nghe vậy thì trừng mắt, nhìn chằm chằm Diệp Bình.
“Ta ư?"
“Thằng nhóc này, người đã bao giờ thấy mai mối mà cha chồng lại đi chưa?"
“Tới đây, người thích cô nương nhà nào? Người nhà nàng có nguyện ý hay không? Có cần lão tử giúp người đi cướp về không? !"
Diệp Lăng cười lớn, chẳng có chút tư thái nào của người làm cha.
Đúng lúc này, ngoài Cửu Kiếp thành, một nam tử chật vật đang đứng bên ngoài không ngừng liếc vào bên trong.
“Sắp tới chưa? !"
“Tại sao lâu như vậy? Có phải bọn họ không thông báo hay không?"
Nam tử kia phiền não gào thét, phía sau hắn ta là một lão nhân tóc trắng toàn thân rách rưới vô cùng thảm bại, nhưng lão rất bình tĩnh.
“ồn ào cái gì?"
“Kếu la nữa thì xéo ngay cho ta!"
Cường giả giữ cửa không nhịn được mà đẩy thanh niên này một cái, thanh niên lập tức nóng nảy.
“Các ngươi có giỏi thì đẩy Đạo Gia ta một cái nữa thử xem!”
Nhưng ngay sau đó, thanh niên thấy vô số nắm đấm đánh lên mặt mình.