Trong Cửu Kiếp Phủ, Diệp Lăng cùng Tây Vương Mẫu đang trêu đùa Diệp Bình mà y vẫn kiên quyết không nói ra người y thích là ai.
Diệp Lăng tức giận, thằng nhóc thối này sao không đào hoa được như mình. Nếu Diệp Bình được di truyền sự đào hoa thì chắc lúc này Diệp Lăng đã được ôm một đống cháu trai cháu gái rồi, nghĩ thôi cũng thấy vui.
“Đúng rồi, gia gia nãi nãi của ngươi đâu?"
Diệp Lăng đột nhiên hỏi, hai vị bô lão cũng được Diệp Lăng cưỡng ép đẩy Tiên Đế, nhảy khỏi ngũ hành thiên đạo.
“Hai người bọn họ à? Nghe nói là đi du ngoạn xung quanh, mới rời đi mấy ngày trước, không biết hiện tại đang ở đâu?
Diệp Bình mỉm cười đáp, gia gia nãi nãi của y cả ngày du ngoạn tam giới, chẳng thèm quan tâm đến chuyện khác lại càng đừng nói đến tu luyện.
Diệp Lăng gật đầu, có mấy vị cường giả Cửu Kiếp Tiên Đế âm thầm bảo hộ, sự an toàn của hai người sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng đúng lúc này, một vị Tiên Vương chạy tới cung kính khom lưng với Diệp Lăng và Tây Vương Mẫu.
“Đế Quân, có hai tên ăn mày nói là quen ngài đang gây rối ồn ào ngoài thành, còn động thủ với người của chúng ta"
Động thủ?
Diệp Lăng đứng dậy cười lạnh, hiện giờ ai cũng dám đến Cửu Kiếp lãnh thể gây sự à, ngay cả hai tên ăn mày cũng vậy sao? “Đợi đã!"
Đột nhiên Diệp Bình vỗ đầu một cái, cười xấu hổ với Diệp Lăng.
“Cha, ta có 1 chuyện cần nói, ngài nghe xong đừng đánh con được không?"
Diệp Lăng sững sờ, đánh y ư?
“Đánh cái gì, có phải lại gây họa gì hay không? Yên tâm đi, cha che chở ngươi, cứ nói đi"
Diệp Bình nghe thế liền vội vàng gật đầu run rẩy cười, đầu tiên là lui về phía sau mấy bước, Diệp Lăng thấy vậy thì trong lòng cảm thấy bất an. Con thỏ nhỏ chết bầm này gây ra đại họa thật à? “Cái kia... cha, hai người bên ngoài không phải ăn mày, một trong số đó là Lý Thiên Hạo"
Viu!
Nói xong Diệp Bình liền xoay người chạy, vừa rồi y định nói với Diệp Lăng mà quên mất, kết quả lại khiến tên kia bị đánh.
“Cái gì?"
“Lý Thiên Hạo!"
“Má nó, nhóc con, người trở lại cho ta, lão tử phải đánh gãy chân ngươi!"
Diệp Lăng hoàn toàn choáng váng, lập tức hóa thành một tia sáng vội vã chạy ra ngoài thành, tốc độ cực nhanh.
Lý Thiên Hạo, tên thần côn ấy không phải đã chết rồi sao? Không phải không đến tam giới ư? Tại sao lâu như vậy mới xuất hiện! Trong Lôi Cung tại Lôi Vực, mấy người Diệp Vô Đạo đang nhàm chán đánh bài, sau khi tới tam giới, mấy tên này đã làm ra bài và mạt chược các loại.
“Con bà nó! !"
Đột nhiên Diệp Vô Đạo nện quân bài trong tay xuống bàn.
“Ngươi làm gì vậy, lão tử chỉ còn 2 con Át và một con 2, ngươi muốn ăn gian à?"
“Ngươi có tin ta giết chết người hay không, ta đã thua mấy vạn Tiên Thạch rồi, đang chờ thắng ván này để hồi vốn!"
Mạc Tinh cắn răng nghiến lợi quát, y chẳng bao giờ ngờ được rằng mình lại thua, vận khí nghịch thiên của y dùng cho mấy cái vụ bài bạc này tựa như hàng Fake vậy.
“Đánh cái píp, Lý Thiên Hạo tới rồi, hơn nữa bị một đám người giữ cửa đánh ở ngoài Cửu Kiếp thành"
Diệp Vô Đạo xoa tay kích động nói, vài người khác lại chỉ nhìn chằm chằm đống bài của y.
“Nhìn kìa, y thật sự muốn ăn vạ đấy, Lý Thiên Hạo đã chết bao nhiêu năm rồi, chắc chắn hắn ta sẽ đến Địa Phủ chứ không phải tam giới.”
“Có khi còn luân hồi được tám đời rồi ấy, người phát điên à?”
“Đừng nói nhiều, bỏ tiền ra đây, hôm nay nếu không ai đưa ta thì lão tử sẽ liều mạng với các ngươi!”
Mấy tên kêu gào, Thần Phong Vỗ bả vai Diệp Vô Đạo, bi phẫn lắc đầu.
“Ta không giúp được người đầu, mới thua bao nhiều mà chơi bẩn thế"
Diệp Vô Đạo thấy vậy thì trợn trắng mắt, quát lên với đám người đang cười nhạo y.
“Má nó, ta nói thật”
“Diệp Lăng vừa báo cho ta biết là tiểu tử Diệp Bình quên thông báo cho hắn, kết quả tên kia xảy ra xung đột với hộ vệ thành nên bị đánh!"
Mấy tên còn lại lập tức ngẩn người.
“Thật à? Không thể nào”
“Bị đánh ư? Ha ha, bị đánh rồi”
“Hắn bị đánh rồi, ha ha, cái tên giấu hàng trong mông này bị ăn đòn rồi!”
“Không phải hắn là thần côn ư? Sao lại bị đánh, không tính được hôm nay có huyết quang tai ương à?"
Tất cả cười hả hê, đặc biệt cái cầu giấu hàng trong mông kia khiến tất cả cười không dứt nổi.
Ngoài Cửu Kiếp thành, Lý Thiên Hạo chật vật bò dậy, y bị đánh gãy một chiếc răng, bộ dáng rất thảm thương.
“Khốn kiếp, nếu dám đánh Đạo Gia ta nữa thì các ngươi sẽ phải chết!"
“Tất cả đều ấn đường tối đen, toàn bộ đều sẽ gặp chuyện không may, a, răng của ta, răng cửa của ta!"
Lý Thiên Hạo kêu gào, lão nhân tóc trắng sau lưng hắn ta cười hắc hắc.
“Chà chà, ai bảo người kiêu ngạo. Đây là của nhà người ta, đâu ai biết người, không đánh người thì đánh ai!"
Lý Thiên Hạo tức giận nghiến răng nghiến lợi.
“Sư tổ, sao người lại nói vậy, người không giúp một tay mà cứ đứng nhìn như vậy ư? Không giúp thì thôi, người còn trào phúng ta, trời ạ!"
Lý Thiên Hạo cảm thấy hôm nay tuyệt đối là ngày không nên ra cửa, hắn ta quên không xem Hoàng Lịch cũng không tính may rủi, xui xẻo quá rồi. Đúng lúc này, một thân ảnh đi thẳng tới bên cạnh hắn ta.
“Lý Thiên Hạo!"
Người vừa tới chính là Diệp Lăng, hắn vô cùng kích động nhìn Lý Thiên Hạo đang nằm bò trên đất.
“Tiểu tử ngươi vẫn vậy, ha ha!”
“Mau đứng dậy đi rồi cùng ta về phủ, ta mở tiệc đón gió cho ngươi, nhanh lên!"
Lý Thiên Hạo được Diệp Lăng đỡ dậy, hắn nhìn thấy lão nhân sau lưng Lý Thiên Hạo thì lập tức vui mừng.
“Ái chà chà, đây không phải là đại thần côn Lý Thuần Phong sao?"
“Đi nào, đều đến phủ của ta thôi”
Lý Thuần Phong - danh nhân thời kỳ Đại Đường, bát quái thuật đăng phong tạo cực, có thể nói là một vị thần nhân.
Diệp Lăng xuất hiện khiến mấy tên giữ cửa sợ hãi.
Chết rồi, bọn họ đã đánh bằng hữu của Đế Quân, lần này nguy rồi!
“Diệp Lăng, bọn họ dám.."
Lý Thiên Hạo cắn răng quát nhưng lại bị Diệp Lăng ngăn lại.
“Các ngươi làm rất tốt, lần sau tiếp tục phát huy!"
“Nếu có kẻ gây rối nữa thì không cho vào thành rồi cứ trực tiếp báo cho ta!"
Dứt lời, hắn lôi kéo Lý Thiên Hạo cùng Lý Thuần Phong vào Cửu Kiếp thành, để lại đám cường giả thủ thành vô cùng kích động.
Tốt quá!
Được khen rồi, tiền đồ tương lai sẽ xán lạn rồi đây.