Không chỉ Diệp Lăng và Đông Hoàng Thái Nhất choáng váng, chỉ sợ ngay cả Huyết Tinh này cũng cảm thấy bối rối. Cảnh này chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp! Trước có hổ sau có sói, thế này chắc chắn là sẽ xong đời, kiểu gì cũng bị ăn mất.
Huyết Tinh không chạy nữa, nó phiếu phù trong nước, không ngừng phát ra hồng quang chói mắt thể hiện lực lượng tinh thuần của nó.
“Bát Kiếp đỉnh phong!"
Cường giả Bát Kiếp trung kỳ nhìn Đông Hoàng Thái Nhất ngưng trọng thì thào, gã lập tức cắn răng, có vẻ đã hạ quyết định gì đó.
“Ta phát hiện Huyết Tinh này trước, các ngươi hãy tôn trọng thứ tự trước sau đi!"
“Nếu hai người giao Huyết Tinh cho ta, Tống Vượng ta nhất định sẽ vô cùng cảm kích”
Thứ tự trước sau?
Diệp Lăng và Đông Hoàng Thái Nhất bật cười, lúc nào rồi mà còn đòi văn minh lịch sự, chẳng lẽ người cho rằng mình là người già cần được kính nhường trong Vạn Yêu Trì hung hiểm vô biên này ư? “Tiểu bằng hữu, người hiểu chuyện như vậy thì nhanh rời đi đi, nếu không, khi ta ra tay thì người chắc chắn sẽ chết ở đây, vậy thì oan uổng lắm"
Diệp Lăng nhếch miệng cười, người này nghĩ thế nào mà lại nói vậy, thật khác người, cũng quá nực cười.
“Ngươi gọi ta là tiểu bằng hữu?"
Tông Vượng lập tức trợn tròn mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Lăng.
“Một Thất Kiếp Tiến Đế như người mà dám gọi ta là tiểu bằng hữu, ngươi chán sống rồi!”
Âm!
Tông Vượng hóa thành một đạo thanh quang lao về phía Diệp Lăng, lực lượng mạnh mẽ không ngừng lưu chuyển trong cơ thể gã.
“Thái Nhất, người đi bắt Huyết Tinh đi, ta vui đùa cùng hắn một chút!"
Đôi mắt Diệp Lăng lóe lên, hắn điểm mũi chân một cái, thân ảnh lao về phía Tông Vượng.
Đùng!
Trong nháy mắt, hai người va vào nhau, sóng gió càn quét Vạn Yêu Trì, dòng nước xung quanh không ngừng sôi trào. Rầm rầm!
Hai người lùi lại, sắc mặt Diệp Lăng không thay đổi, nhếch miệng cười nhìn Tông Vượng ngã ra sau như diều đứt dây.
Một Bát Kiếp trung kỳ bình thường thì không có tư cách làm cản trước mặt Diệp Lăng, có lẽ phải là tộc nhân Long Tộc thì mới khiến Diệp Lăng phải cẩn thận một chút.
Từ khi Diệp Lăng đột phá đến Thất Kiếp Tiên Đế, Long lực vô tận nhồi nhét vào trong cơ thể hắn khiến chiến lực của hắn lột xác thăng hoa.
“Khá lắm, rất hung mãnh!"
Đông Hoàng Thái Nhất líu lưỡi, Diệp Lăng mạnh mẽ nằm ngoài sự dữ liệu của hắn ta, hắn dùng một quyền đánh bay một cường giả Bát Kiếp trung kỳ ư?
Đông Hoàng Thái Nhất an tâm, hắn ta tóm lấy Huyết Tinh đã từ bỏ chống cự, nhanh chóng luyện hóa nó.
Ở bên kia, Tông Vượng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Diệp Lăng, lại nhìn Huyết Tinh đang bị Đông Hoàng Thái Nhất luyện hóa, gã giận mà không có chỗ phát tiết, mọi phẫn nộ đều dồn hết lên đầu Diệp Lăng “Khốn kiếp, bổn tọa làm thịt ngươi!”
Tông Vượng gầm lên, thân thể không ngừng phóng đại, bộ lông màu xám cứng như sắt thép xuất hiện.
“Má nó, ra là gấu xám à? !"
Diệp Lăng ngày người, hóa ra bản thể của gã là gấu, chẳng trách lực lượng không tồi chút nào.
Tông Vượng cao lớn đứng trong Vạn Yêu Trì, thân thể ẩn chứa sức mạnh cường đại, hai tay mạnh mẽ nện lên lồng ngực thể hiện uy quyền.
Tông Vượng như một ngọn núi nhỏ lao đến, lực lượng mạnh mẽ phát tán ra khiến dòng nước ào ào cuộn sóng.
“Tiểu tử, ngươi chết đi!”
Âm! Ngay sau đó, Tông Vượng đập ra một quyền, nắm tay đầy lông ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ đáng sợ.
Diệp Lăng chỉ mỉm cười, Đả Thần Thạch bỗng xuất hiện trong tay, hắn nắm chặt cục gạch hung hăng đập về phía Tông Vượng.
Ào ào!
Khi nắm đấm to lớn đã đến trước mặt Diệp Lăng, Đả Thần Thạch trong tay Diệp Lăng đã hung hăng đập tới.
Ầm!
Tống Vượng hét thảm thiết, gã bị Diệp Lăng trực tiếp đập ngã xuống mặt đất, cánh tay gã run rẩy.
“Hừ, so lực lượng với lão tử à? Chán sống rồi!”
Diệp Lăng nhếch miệng cười, hiện này thân thể Cửu Kiếp Tiên Đế cũng không thể sánh bằng hắn chứ đừng nói đến con gấu này?
Huyết mạch thượng cổ, Diệt Cực Kim Thân bát trọng, tám đạo Thần Mạch cộng thêm Long lực mạnh mẽ, đây quả thật là một thân thể cường đại khiến kẻ khác phải sợ hãi. Tông Vượng gắng gượng đứng lên, mắt mờ đi, gã có cảm giác cánh tay không phải là của mình nữa.
“Khốn kiếp!"
Một đạo hắc quang chợt xuất hiện trước mắt Tông Vượng, Tông Vượng căn bản không thể ngăn cản, gã lại bị Diệp Lăng cầm gạch đập ngã xuống đất.
“Kêu cái píp ấy!"
Diệp Lăng cầm gạch hung hăng quát, một con gấu ngốc mà kiêu ngạo cái gì? Nếu gặp phải người khác thì có lẽ thể phách của gã phát huy được ưu điểm, nhưng gặp phải hắn thì thân thể mạnh mẽ cũng vô dụng, đọ với lực lượng của Diệp Lăng thì không có chút tác dụng nào.
“Nó là thứ gì? !”
Tông Vượng cắn răng bò dậy, trái tim run lên nhìn Đả Thần Thạch trong tay Diệp Lăng, cục gạch này quá cứng, thậm chí gã cảm thấy nó còn cứng hơn xương cốt của mình.
“Đá hầm cầu đấy, vừa thúi vừa cứng, chưa nghe bao giờ à? !"
Diệp Lăng cười hắc hắc, Tông Vượng nhìn Diệp Lăng, chỉ thẳng mặt hắn nói.
“Tiểu tử, bổn tọa sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Dứt lời, gã xoay người bỏ chạy, tốc độ nhanh đến mức khiến Diệp Lăng trừng mắt há hốc. Khá lắm, mới vừa uy hiếp một câu mà đã xoay người chạy trốn ư? Sau khi Tông Vượng rời đi, Đông Hoàng Thái Nhất cũng hoàn toàn luyện hóa xong Huyết Tinh, xương cốt toàn thân không ngừng rung động.
“Thật thoải mái!"
“Nếu có thêm trăm cái nữa thì ta sẽ đột phá!"
Đông Hoàng Thái Nhất mỉm cười rồi liếc nhìn Diệp Lăng.
“Diệp Lăng, người giỏi lắm! Ta cứ tưởng rằng người phải phí không ít công sức để đối phó với con gấu kia, ai biết người lại cường hãn như vậy?”
Nếu tu vi chỉ là Thất Kiếp Sơ kỳ thì Đông Hoàng Thái Nhất cũng có thể đánh bại một vị Bát Kiếp sơ kỳ, nhưng Diệp Lăng có thể nhẹ nhàng đánh bay một vị Bát Kiếp trung kỳ như vậy quả thật quá khó tin.
“Nếu ta dùng toàn lực thì có thể làm thịt người đấy, người tin không?"
Diệp Lăng nghiêng đầu nói, Đông Hoàng Thái Nhất lập tức trừng mắt.
“Cút đi! Làm ta sợ suýt nữa ra tay rồi!"
Hai người hàn huyên vài câu rồi lại tiếp tục tìm kiếm, kết quả thu hoạch của hai người sau đó cũng không tồi.
Bọn họ tìm được tổng cộng 13 khối Huyết Tinh không ai phát hiện, tất cả đều bị Đông Hoàng Thái Nhất hấp thu.