Khi mũi thương lóe hàn quang đánh trúng lưng Bát Kiếp Tiên Đế đỉnh phong kia, một thanh âm trầm muộn phát ra.
“Má nó, đùa à? !"
“Đúng là Tùy Duyên!"
Diệp Lăng VỖ trán nhìn Tùy Duyên Tiên Đế cầm trường thương tựa như cầm đồ chơi chọc vào sau lưng Tiên Đế Ngư Long tộc, thậm chí nó còn không để lại dấu ấn.
“Cút ngay, người muốn cù lét đấy à? !”
Ba!
Tiên Đế kia đạp một cước trúng ngực Tùy Duyên, Tùy Duyên trợn tròn mắt, suýt nữa tắt thở.
“Liệt Nhật Phần Thiên chưởng!"
Khi Tùy Duyên bị Tiên Đế kia đạp bay, bàn tay Đông Hoàng Thái Nhất được bao bởi một tầng kim quang chói mắt đánh tới.
Phụt! Bàn tay kia trực tiếp xuyên thủng lồng ngực Tiên Đế Ngư Long tộc, máu chảy đầm đìa cực kì ghê rợn.
“Ngươi...”
Tiên Đế Ngư Long nhất tộc trừng mắt chỉ vào Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng Tùy Duyên Tiên Đế vừa bò dậy đã hô to.
“Tùy Duyên thương pháp, chết đi cho bổn tọa!”
Viu! Thương quang xuyên thủng hư không đánh trúng đầu Tiên Đế kia, khi thương quang bùng nổ, sắc mặt Đông Hoàng Thái Nhất lập tức đại biến. Vù vù!
Đông Hoàng Thái Nhất liên tục lui lại, trong nháy mắt hắn ta rời đi, đầu Tiên Đế kia trực tiếp nổ tung.
Máu tươi bắn tung tóe, thân thể tên kia vỡ vụn, Diệp Lăng trơ mắt nhìn tên kia chết tan xác không còn hài cốt, tay hắn run rẩy chỉ vào không trung, thống khổ không kiềm hãm được.
“Khốn kiếp, đầu cá tiêu cay của ta!”
“Ít nhất người phải để lại cái đầu chứ, cái tên phá của này!"
Ba đại cường giả bị diệt sạch trong thời gian ngắn ngủi, ba cường giả Ngư Long nhất tộc đã chết toàn bộ.
Kết quả chính là 10 phút sau, Diệp Lăng cười hì hì lấy ra một khối băng lớn từ trong túi, trong đó cắm một con dao sắc bén.
“Ta cho các ngươi biết, ăn cá sống thì phải dùng băng đao, như vậy thì mới có thể giữ được mùi vị thịt cá nguyên chất nhất”
“Hơn nữa món này nhất định phải chấm mù tạt, ăn cực kỳ kích thích, các người chưa được ăn bao giờ đầu, thử đi!"
Diệp Lăng thuần thục thái lát từng miếng cá thật mỏng, chấm một chút mù tạt rồi cho vào miệng, biểu tình phải nói là cực kỳ thỏa mãn.
“Này, ngươi chắc chắn đây không phải cách ăn của nhà quê đấy chứ?"
Đông Hoàng Thái Nhất ngơ ngác nhìn Diệp Lăng, tên này là đầu bếp ư?
Hay trước khi đến đây hắn đã có sẵn mưu đồ rồi, nếu không sao lại đủ nguyên liệu làm nhiều món như vậy?
“Đừng nói nhảm nữa, nhanh nếm thử đi"
Diệp Lăng cầm một miếng cá chấm mù tạt đưa cho Đông Hoàng Thái Nhất, Đông Hoàng Thái Nhất cau mày đưa vào miệng, đột nhiên hắn lộ vẻ khiếp sợ.
“Má nó, quá sướng! Ta cảm thấy có một luồng khí lạnh xông thẳng đến đỉnh đầu ta! Hơn nữa miếng cá này rất tươi, ăn ngon muốn chết!"
Đông Hoàng Thái Nhất nuốt xuống bụng rồi lập tức ra tay, hắn ta tự ăn không chờ Diệp Lăng giúp đỡ. Tùy Duyên thấy vậy thì nuốt nước miếng, sau đó cầm một miếng ăn.
Đường đường là Ngư Long bộ tộc uy chấn Yêu Giới, vậy mà hiện nay lại bị ba kẻ tham ăn làm thịt mất ba tộc nhân.
Hơn nữa tu vi tối thiểu của bọn họ là Bát Kiếp hậu kỳ, bọn họ đều là tinh anh trong tộc, đã tiêu hao không biết bao nhiêu tài nguyên nội tình.
Nếu Ngư Long lão tổ mà biết thì e rằng sẽ liều mạng giết chết Diệp Lăng cùng hai gia hỏa này.
Sau khi ăn no, Diệp Lăng Vỗ bụng mình một cái, sau đó liếc mắt nhìn Tùy Duyên.
“Này, ăn no rồi, đánh cũng xong rồi, ngươi không đi là muốn ở lại tranh Huyết Tinh đấy à?"
Ăn xong uống xong, chẳng lẽ còn định ở lại tiếp sao? “Ta không đi!"
“Dù sao ta cũng không được tộc nhân hoan nghênh, ta đi theo người cũng tốt, chỉ cần bao ăn là được!"
Tùy Duyên nhếch miệng cười nói, Diệp Lăng sững sờ, hắn vừa dùng một bữa cơm để thu phục một đại cao thủ ư?
“Đừng nói nhảm, ai biết người có ý đồ gì với Huyết Tinh hay không, đi đi"
Đông Hoàng Thái Nhất xua tay nói, nơi đây không phải bên ngoài, ai ai cũng có âm mưu quỷ kế, ngoại trừ đám người Diệp Lăng ra thì hắn ta không tin ai cả.
“Sao các ngươi không tin ta? !”
“Được, ta liền thề với thiên đạo ở đây, nếu ta có ý đồ với Huyết Tinh của các ngươi hoặc có âm mưu hãm hại các ngươi thì ta sẽ bị trời tru đất diệt!”
Tùy Duyên vội vã nhấc tay nói, Diệp Lăng và Đông Hoàng Thái Nhất nhìn nhau gật đầu.
Khả năng cao là tên này đang nói thật, dù sao với cái thực lực lúc cao lúc thấp của y thì sợ rằng sẽ bị đồng tộc cười nhạo, vậy nên y mới tách ra không đi cùng tộc nhân.
“Được, người đã chọn ở lại, vậy khi nào có cơ hội thích hợp thì lão tử sẽ nấu tay gấu cho ngươi ăn!"
Diệp Lăng cười hắc hắc, Tùy Duyên lập tức sáng mắt, khóe miệng chảy nước miếng, khuôn mặt lộ vẻ chờ mong.
Thái Nhất, có phải Huyết Tinh có linh trí hay không?"
Linh trí chính là trí thông minh.
“Có!”
“Chắc chắn là có, nếu không thì đã không bỏ chạy khi thấy người, chắc là Huyết Tinh càng mạnh thì linh trí lại càng cao?
Đông Hoàng Thái Nhất chậm rãi nói, hắn ta biết Vạn Yêu Trì nhưng trước đây chưa từng đi xuống, bởi vì khi Vạn Yêu Trì mở ra thì hắn ta đã là chủ nhân tam giới.
“Có linh trí là được!”
“Dù ở bất cứ đâu, người hay yêu hay thú, chỉ cần có linh trí thì nhất định có tranh đấu!"
Diệp Lăng chậm rãi nói, hai người khác đều gật đầu, chuyện này rất bình thường.
“Đúng rồi, ta nghe nói Huyết Tinh trong Vạn Yêu Trì còn có thể thôn phệ lẫn nhau, có lẽ là vì có linh trí và nó vốn là bản tính của chúng"
Đông Hoàng Thái Nhất gật đầu, hắn ta không phủ nhận cách giải thích của Diệp Lăng.
“Nếu thế thì chúng ta câu cá đi!"
Câu cá?
Tùy Duyên Tiên Đế vui mừng, mới vừa ăn cá xong đã lại được ăn nữa ư?
“Ngươi nghĩ gì thế?"
Diệp Lăng thấy bộ dáng Tùy Duyên như vậy thì biết ngay người này đang nghĩ gì, hắn táng lên đầu y một cái.
“Ta cho các ngươi biết, thứ chúng ta muốn cầu là Huyết Tinh!"
Diệp Lăng lấy ra Huyết Tinh to như con Sơn dương bị hắn cất đi trước đó, nó tản ra huyết quang mịt mờ, lực lượng tinh khiết cuộn trào mãnh liệt.
“Má nó, to như vậy ư?"
Tùy Duyên sững sờ, khối Huyết Tinh này quá lớn, rất hiếm có!
“Chúng ta sẽ dùng nó để dụ Huyết Tinh tự chui đầu vào lưới!"
“Trúng lớn hay không thì phải nhờ nó rồi!"
Diệp Lăng nhếch miệng cười quỷ dị.