Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1527 - Chương 1528: Lại Đột Phá

Chương 1528: Lại đột phá

Bằng Triển cảm thấy mấy vạn năm mình đã sống, những sóng gió mình đã trải qua cũng không bằng những gì gã trải qua ở Vạn Yêu Trì trong mấy ngày nay.

Hiện nay hơn trăm Tiên Đế chỉ có thể từ từ chết đi trong một cái nồi lớn, kết cục của bọn họ chính là trở thành thức ăn đi vào miệng người khác.

Hơn trăm Tiên Đế này kẻ nào cũng là thiên chi kiêu tử, nhưng hiện nay lại bị bảy tên trước mắt này tận diệt ư?

Hơn nữa Phượng Cửu Huyền của Phượng Hoàng Cổ Tộc - nhân vật nổi bật tựa vì tinh tú mới lên mà cũng phải chạy trốn ư?

Bằng Triển cảm thấy mình bị đả kích cực mạnh, đặc biệt là sau khi thấy ánh mắt không có ý tốt của đám người Diệp Lăng thì gã còn có cảm giác toàn bộ thế giới của mình đều sụp đổ.

“Ta chỉ có một yêu cầu!”

“Ta có thể chết, thế nhưng ta không muốn giống như bọn họ, xin hãy cho ta một cơ hội!”

Bằng Triển hít sâu một hơi, thành khẩn nói với đám người Diệp Lăng đang cười lạnh. Gã chắc chắn sẽ không sống nổi, những kẻ này sẽ không bỏ qua cho gã, nhưng Bằng Triển không hy vọng mình chết rồi mà còn trở thành thịt trong nồi!

Đó là vấn đề tôn nghiêm, dù chết rồi thì đã sao, người chết cũng có tôn nghiêm đấy!

“Diệp Lăng, hình như yêu cầu của gã hơi cao quá!”

“Đúng vậy, hắn là cường giả Kim Điều nhất tộc, đôi cánh kia rất ngon, ta không muốn bỏ qua, các ngươi thì sao?”

“Cánh ư? Ngon không?"

“Trời ạ, mấy ngày nay người đã làm gì vậy. Nhưng mà ta thích!"

Đám người Tiểu Hắc Tùy Duyên bàn luận, trong lòng Bằng Triển đang chửi bới thậm tệ nhưng không dám nói ra nửa câu.

Cánh?

Ngon ư?

Ngon cái píp, lão tử là cường giả Bát Kiếp đỉnh phong, không phải gà con đợi làm thịt!

“Được rồi, người tự kết liễu đi"

Diệp Lăng khoát tay áo, hắn không hứng thú lắm, nồi hầm thập cẩm này nhiều thứ lắm rồi, không có Kim Điêu cũng chẳng sao, hơn nữa sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì hắn cũng chưa nói trước được.

Bằng Triển hít sâu một hơi rồi gật đầu, gã nhìn lên trời, cười thảm liệt.

“Bằng Triển ta là nhân vật được vô số người kính ngưỡng trong Kim Điểu bộ tộc, là thiên kiêu mang niềm hy vọng vô hạn của các tổ tiên. Vậy mà nay ta lại rơi vào kết cục này, thật khiến người ta khó có thể tưởng tượng được!”

Bằng Triển sầu thảm nói, sau đó gã lắc đầu. Thân phận, địa vị, thực lực của gã khiến gã trở thành tiêu điểm trong mắt vô số người, nhưng lúc này gã lại thành kẻ đáng thương trong mắt người khác.

“Nếu ta có thể làm lại."

Bằng Triển nhắm mắt lại, tràn đầy chân thành chậm rãi nói.

“Ngươi còn định nói đến bao giờ?"

“Khi nào người mới chết, không tự xử được thì để lão tử giúp ngươi!”

“Trì hoãn cái gì? Định bán canh gà đến bao giờ, nhanh chết đi!”

“Nói nhiều như vậy làm gì? Các huynh đệ đi bỏ cánh hắn đi, ai bảo hắn nói nhiều”

Đám người Tùy Duyên kêu gào, Bằng Triển sợ hãi tái mặt, trái tim đập như trống.

“Ca! Ta nói thật, ta thật sự không muốn chết!"

Bằng Triển trực tiếp quỳ xuống, khuôn mặt bi thảm, nước mắt rơi như mưa.

Chết ư? Chết rồi thì sẽ chẳng còn gì cả, thân phận địa vị đều sẽ mất hết!

“Các vị đại ca, xin các ngươi hãy tha cho ta một mạng đi, ta không dám nữa!"

“Ta van cầu các ngươi có được hay không, xin hãy thương xót ta một chút đi mà!"

Bằng Triển đường đường là thiên chi kiêu tử, thế mà bây giờ lại quỳ xuống khóc rống vì mạng sống.

Diệp Lăng cười lạnh, chỗ này không phải cơ quan từ thiện, hắn cũng không phải người lương thiện, nếu như buông tha cho kẻ có thể giết mình thì hắn đã chết từ lâu rồi.

“Giết!"

Diệp Lăng hừ lạnh một tiếng, sáu cường giả lập tức xuất thủ!

Ùng ùng!

Dưới đáy Vạn Yêu Trì, một cỗ lực lượng kinh khủng bùng nổ che lấp vẻ mặt hoảng sợ của Bằng Triển.

“Không!"

Bằng Triển sợ hãi ngửa đầu rống to, trong mắt tràn đầy hoảng SỢ.

Đáng tiếc, khi thần thông khủng bố giáng xuống, sinh mệnh của Bằng Triển cũng đi đến cuối con đường, không còn hy vọng sống sót. Dù kẻ đứng đây là một cường giả Cửu Kiếp Tiên Đế thì cũng tuyệt đối không Sống nổi khi bị đám người Đông Hoàng Thái Nhất cuồng oanh loạn tạc.

Bằng Triển đã chết, bị đám người Tiểu Hắc liên thủ kết thúc mạng sống.

Đương nhiên kết cục của gã chỉ có thể là bị ném vào trong Bát Bộ Phù Đồ để làm món hầm thập cẩm.

Nửa ngày sau, bảy người Diệp Lăng ăn uống hết mình, kẻ nào cũng mặt mày hồng hào, thậm chí Tiên Lực dư thừa.

Hơn trăm Tiến Đế huyết mạch tinh thần bị nấu chung một nồi, huyết mạch nguyên thủy, tinh khí huyết dịch trong cơ thể đều bị cô đọng lại.

“Không ăn nổi nữa rồi"

“Ta cảm thấy nếu mình còn ăn tiếp thì sẽ bị bội thực nổ tung mất!"

“Nhanh luyện hóa đi, món này còn ẩn chứa nhiều lực lượng hơn Huyết Tinh nhiều!"

Mấy người ồn ào, thậm chí khi bọn họ mở miệng nói chuyện, trong miệng còn phun ra thất thải thần quang.

Mắt, mũi, miệng, lỗ tai hay thậm chí là lỗ chân lông đều phun trào thần quang, còn Diệp Lăng thì cả người đỏ bừng như uống say.

“Mấy người các ngươi cẩn thận một chút, ta phải bế quan để luyện hóa những lực lượng này!"

Diệp Lăng vội vã nói xong liền lập tức ngồi xếp bằng dưới đất, Cửu U Đế Công bắt đầu thi triển, Tiên Lực trong cơ thể nhanh chóng bị luyện hóa.

Tinh huyết máu thịt bản thể của hơn trăm cường giả là bảo bối xa xỉ mà người thường không cách nào tưởng tượng nổi.

Dù Diệp Lăng có Cửu Đại Tiến Anh thì cũng có dấu hiệu không chịu được chớ đừng nhắc tới người khác.

Ong ong! Từng luồng lực lượng không ngừng bồi hồi trong cơ thể, khí tức không ngừng phun trào như núi lửa, Tiến Lực tinh thuần không ngừng chui rúc trong lỗ chân lông hay thậm chí là toàn thân Diệp Lăng. Thân thể Diệp Lăng không ngừng run rẩy, sắc mặt hắn đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi.

“Đáng chết, ăn nhiều quá mất rồi!"

Diệp Lăng lẩm bẩm, những lực lượng này khiến hắn sắp căng bạo rồi.

Nhưng khi Cửu U Đế Công triệt để mở ra, các loại lực lượng đều cắn nuốt.

Ầm!

Trong nháy mắt, tu vi của Diệp Lăng đã đột phá đến Thất Kiếp hậu kỳ!

Thời gian bọn họ đi tới Vạn Yêu Trì mới được bao lâu cơ chứ, nhưng cảnh giới của Diệp Lăng lại liên tiếp đột phá, thế như chẻ tre!

Nếu người khác biết được thì chắc chắn sẽ cực kỳ kinh hãi, thậm chí không thể tin được vào tốc độ đột phá này.

Nhưng Diệp Lăng lại cảm thấy hắn đột phá tuần tự từng bước, vô cùng bình thường.

Bình Luận (0)
Comment