Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1526 - Chương 1527: Ca, Người Tin Không?

Chương 1527: Ca, người tin không?

Phượng Cửu Huyền là thiên kiểu Phượng Hoàng tộc, có thể nói là một trong những vì tinh tú đang lên chói mắt nhất trong tam giới, là hy vọng của Phượng Hoàng tộc.

Y biết nhiều hiểu rộng, không có tình cảnh hay sóng gió gì có thể khiến y khiếp sợ.

Nhưng hiện nay trái tim y run lên, thậm chí cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nếu không có thực lực cường đại chống đỡ thì sợ rằng y đã lập tức xoay người chạy trốn.

Hơn trăm vị cường giả đang gào khóc thảm thiết trong một đại đỉnh, phía dưới là hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, hình như trong đó còn có người thuộc Phượng Hoàng tộc của y.

Bọn họ đang làm gì? Nấu canh ư?

Phượng Cửu Huyền cảm thấy lạnh cả người, bảy người này mà đủ sức ném hơn trăm vị Tiên Đế vào nồi luộc Sống ư?

Y kinh ngạc khiếp sợ, Bằng Triển đứng bên cạnh y run chân, nhìn nụ cười quỷ dị của đám người Diệp Lăng, gã suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

Má ơi, đây là một đám súc sinh, bọn họ luộc sống hơn trăm vị Tiên Đế, bọn họ gây ra họa lớn rồi!

Ngẫm lại chuyện mình có thể sống sót chạy thoát, Bằng Triển cảm thấy chắc tổ tiên đã phải dùng hết sức để độ mình, nhưng tại sao bây giờ gã lại theo Phượng Cửu Huyền đánh tới đây?

Gã muốn chết ư? Hay là muốn tự chui đầu vào nồi? “Phượng Cửu Huyền sao?”

“Bổn tọa cho ngươi đã lâu, xem ra đám người Đông Hoàng cương vực kia cũng chỉ có chút thủ đoạn ấy thôi.”

Đông Hoàng Thái Nhất cười lạnh, thực lực Phượng Cửu Huyền không tồi, nhưng muốn giết hắn ta thì hình như không dễ.

Lúc này 6 người Diệp Lăng đã tạo thành vòng vây bao quanh Phượng Cửu Huyền và Bằng Triển, ánh mắt tràn đầy sát khí.

Ngươi rất mạnh, nhưng hy vọng của Phượng Hoàng tộc thì là cái thá gì?

Ở đây có 7 đại cường giả, một mình Phượng Cửu Huyền thì chẳng thể làm nên bọt sóng gì chứ đừng nhắc tới uy hiếp hay nguy cơ. Mà có thể y cùng Bằng Triển sẽ giúp món hầm thập cẩm có thêm hai loại nguyên liệu.

“Diệp Lăng, mẹ nhà ngươi, đồ khốn kiếp, nếu lão tử có kiếp sau thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Ta không chịu được nữa, van cầu người hãy thả ta ra!"

“Lão tử ghét hải sản, ta dị ứng hải sản, mẹ nó, da tôm ở đầu ra đây!"

Trong Bát Bộ Phù Đồ không ngừng truyền đến tiếng gào khóc thảm liệt, hơn nửa số cường giả đã không chịu nổi nữa, số còn lại sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi.

Phượng Cửu Huyền và Bằng Triển nghe thế thì trong lòng càng run rẩy, nhìn đám người Diệp Lăng mà cả người rợn cả tóc gáy.

“Nếu bổn tọa nói rằng mình đến nhầm chỗ thì các ngươi có tin không?”

Phượng Cửu Huyền giả vờ trấn định nói, giờ này còn đánh cái píp, tình cảnh này khiến y SỢ gần chết, nếuy ra tay thì e rằng y cũng sẽ được vào nồi ngao du. Đến nhầm chỗ?

Bằng Triển trừng mắt kinh ngạc nhìn Phượng Cửu Huyền.

Mẹ nhà ngươi, ngươi mang ta đến báo thù mà giờ lại nói là đến nhầm chỗ ư?

“Ca, các ngươi có tin không?"

Bằng Triển cười xấu hổ với mấy người Diệp Lăng, cả người gã run lẩy bẩy, gan sắp VỠ ra rồi.

“Có tin không chẳng lẽ ngươi không đoán được à?"

Diệp Lăng nhếch miệng cười.

Phượng Cửu Huyền và Bằng Triển sững sờ mím môi, sắc mặt đều trở nên thiếu tự nhiên Chúng ta đoán ư?

Mẹ nó, ngươi không nói ra được luôn à? !

“Nếu lời nói vô dụng, vậy thì đành chiến!"

Ầm!

Phượng Cửu Huyền bước ra một bước, một Phượng Hoàng lửa khổng lồ phóng ra từ trong cơ thể y, nó bay lên trời, hỏa diễm tràn ngập. Đồng thời Phượng Cửu Huyền cũng truyền ra khí tức khiến người ta SỢ hãi.

“Phượng Hoàng Niết Bàn Thể!"

Diệp Lăng nhìn dao động quen thuộc kia thì cười dữ tợn, không ngờ y.

lại thành công tu luyện Phượng Hoàng Niết Bàn Thể khó luyện nhất của Phượng Hoàng tộc!

Phượng Hoàng Niết Bàn Thể có thể coi là thần thông cường hãn nhất của Phượng Hoàng tộc, nếu tu luyện thành công, thân thể sẽ trở nên cực kỳ khủng bố.

Thậm chí nó còn mạnh hơn Diệt Cực Kim Thân của Diệp Lăng, hơn nữa khả năng khôi phục cũng kinh khủng hơn.

“Ồ, vốn liếng hùng hậu đấy!"

Diệp Lăng mỉm cười, có lẽ người khác sẽ khiếp sợ, nhưng với Diệp Lăng mà nói thì thế này cũng chỉ tạm được mà thôi.

Bảy đại cường giả bao vây Phượng Cửu Huyền và Bằng Triển, sát khí ngập trời.

Các ngươi đã tới rồi sao lại muốn rời đi? “Dù bổn tọa có chết thì cũng muốn kéo theo vài kẻ chết chung!"

Đùng!

Phượng Cửu Huyền dữ tợn gầm lên, chân đá ra, ngọn lửa nổ tung dưới chân y như gặp thuốc nổ.

Một tiếng Phượng hót bén nhọn vang lên, hư ảnh Phượng Hoàng trong hư không mở ra hai cánh rực lửa, mắt phượng tràn đầy hàn quang lạnh như băng.

Ngay sau đó, Phượng Hoàng quạt hai cánh, thân thể to lớn lao đi trong hư không hung hăng tấn công về phía bảy người.

“Chỉ là một con chim lửa mà thôi, phá cho lão tử"

Tiểu Hắc cười lạnh, thân thể hung hãn ngắn lại, đuôi rồng mạnh mẽ như roi thép quất lên thân Phượng Hoàng.

Ba!

Tia lửa bắn ra, thân thể to lớn của Phượng Hoàng tràn ngập khe nứt chói mắt.

“Đông Hoàng Thái Nhất, hẹn gặp lại!”

Khi thần thông bùng nổ, giọng Phượng Cửu Huyền đột nhiên vang vọng giữa đất trời, mọi người đều sững sờ nhìn Phượng Cửu Huyền nhanh chóng lao đi.

Viu!

Hồng quang lóe lên phía trên đỉnh đầu mọi người, trong nháy mắt đã biến mất vô ảnh vô tung.

Phượng Cửu Huyền chạy trốn rồi ư? “Con bà nó!”.

“Y không có cốt khí gì cả!”

“Y có ý gì? Đùa ta à?"

Đám người Tiểu Hắc ngày người, Phượng Cửu Huyền khí thế hung hãn mà lại tung hỏa mù rồi chạy trốn ư? Y thực sự là vị thiên kiêu kiêu ngạo của Phượng Hoàng Cổ Tộc sao? “Có gì lạ đầu. Y là thiên kiểu nhưng không phải là thằng ngốc!"

Diệp Lăng lắc đầu cười nói, nếu là hắn thì hắn cũng sẽ xoay người chạy trối chết.

Ở lại thì cũng chỉ là thêm nguyên liệu cho nồi hầm thập cẩm kia thôi, chỉ cần là kẻ có lý trí thì đều sẽ không lựa chọn ở lại chịu chết.

Thực lực Phượng Cửu Huyền cường hãn, hơn nữa bản thể của y có tốc độ rất nhanh, y chạy trốn không có điềm báo trước như vậy khiến mấy người Diệp Lăng căn bản không kịp ngăn cản.

“Trốn thì trốn thôi. Kẻ muốn giết ta kiểu gì chẳng xuất hiện tiếp"

Đông Hoàng Thái Nhất lắc đầu cười gần. Chỉ cần y dám xuất hiện, Đông Hoàng Thái Nhất tuyệt đối sẽ không cho y cơ hội sống sót rời đi!

Có lẽ người khác sẽ nể sợ Phượng Hoàng Cổ Tộc, thế nhưng Đông Hoàng Thái Nhất hoàn toàn không sợ hãi chút nào!

Đường đường là Thiên Đế thượng cổ, sao hắn ta có thể kiêng kỵ thân phận bối cảnh của kẻ khác chứ? “Nếu hắn chạy thoát, vậy có phải nên đến lượt người rồi hay không?”

Diệp Lăng xoay người nhếch miệng cười nói với Bằng Triển.

Bình Luận (0)
Comment