Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1543 - Chương 1544: Ngươi Đang Uy Hiếp Ta

Chương 1544: Ngươi đang uy hiếp ta

Trong kiếm pháp của Diệp Lăng ẩn chứa chân ý của hai đại thiên đạo, hơn nữa đều đã đạt tới viên mãn. Điều này khiến các lão tổ rung động, nhưng đại trưởng lão Phượng Tộc ánh mắt sắc bén còn nhìn thấy một điều mà đa số người khác không thấy. Trong mỗi kiếm chiếu của Diệp Lăng còn ẩn chứa lực lượng lôi đình viên mãn, tương đương với mỗi chiều đều mang hiệu quả tê dại linh hồn. Nếu chỉ so kiếm pháp thì Phượng Cửu Huyền tuyệt đối không thể rơi vào hạ phong, cũng không cần tốn sức ngăn cản mà vẫn không có sức đánh trả như thế.

“Không thể để hắn sống!"

Đột nhiên trong đầu đại trưởng lão Phượng Tộc xuất hiện suy nghĩ như vậy, nếu để cho Diệp Lăng đột phá đến Cửu Kiếp Tiên Đế thì bọn họ chắc chắn sẽ bị nghiền ép trấn áp. Một mình hắn nắm giữ ba đại thiên đạo, khả năng của hắn còn đáng sợ hơn một vài Thánh Nhân. Lúc này, dưới Vạn Yêu Trì, Phượng Cửu Huyền đang cực khổ chống đỡ, mỗi kiếm chiêu của Diệp Lăng đều khiến y khó có thể ngăn cản. Khi kiếm chiêu bùng nổ đều bộc phát ra 200% lực lượng, hơn nữa còn khiến ý thức của y tê dại trong chốc lát. Nếu tiếp tục như vậy, tất cả ưu thế của y đều sẽ bị Diệp Lăng đẩy vào thế yếu, vậy thì y còn khả năng chiến thắng nữa hay không? “Không được!"

Phượng Cửu Huyền cắn răng, vừa rồi Bát Bộ Phù Đồ khiến y bị trọng thương, Diệp Lăng thì vẫn còn thương thế do đánh lén chữa khỏi, hiện giờ tình trạng của hai người như nhau.

Nói cách khác, hiện tại hai người đều trọng thương liều chết tử chiến, nếu ai rơi vào hạ phong thì rất khó lật ngược thế trận.

“Cút ngay cho ta!"

Đột nhiên Phượng Cửu Huyền nổi giận gầm lên, trường kiếm trong tay y vung mạnh, kiếm quang lao đi như một cơn cuồng phong.

Coong coong!

Diệp Lăng nâng kiếm đỡ, lực lượng mạnh mẽ đánh lên thân kiếm, Phượng Cửu Huyền nhân cơ hội này lui ra ngoài.

“Diệp Lăng! Ngươi đừng đắc ý, sớm muộn gì bổn tọa cũng sẽ giết ngươi!”

Viu!

Phượng Cửu Huyền xoay người bỏ chạy, y muốn chạy trốn khỏi Vạn Yêu Trì, hoàn toàn không có ý định chiến tiếp.

Nhưng y nghĩ rằng sớm hay muộn Diệp Lăng đều sẽ phải chết, y sẽ không giữ sự sỉ nhục này quá lâu, y là vương giả bất bại của Phượng Hoàng Cổ Tộc. Y tuyệt đối không thể chịu mối nhục này. Nhưng y vừa xoay người, một cây Thúy Trúc phiêu đãng trước mặt y, ngay sau đó quang mang xanh biếc lan tỏa. Hào quang hoàn toàn bao phủ lấy y, sau đó thiên địa biến ảo, y đã bị vây trong rừng trúc vô biên.

“Đáng chết, đây là cái gì? !"

Phượng Cửu Huyền cắn răng, y cầm kiếm chém, Thúy Trúc ầm ầm đổ gãy nhưng ngay sau đó cây trúc lại mọc ra.

Bên ngoài, con người Diệp Lăng tràn đầy sương giá, hắn bay lên đánh ra một chưởng, chưởng ấn khổng lồ xuất hiện trên đầu Phượng Cửu Huyền.

“Chưởng Trung Tiên Quốc, trấn áp Thần Phượng?”

Âm!

Chưởng ấn lao đi cuồn cuộn, trong lòng bàn tay tỏa hào quang sáng rực, ngưng tụ lực lượng ba đại thiên đạo.

Phượng Cửu Huyền bị vây trong Nhất Niệm Giang Sơn căn bản không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, cũng không biết y sắp phải đối mặt với đả kích như thế nào.

Trong sơn cốc, sắc mặt đại trưởng lão Phượng Tộc lập tức đại biến, trong mắt bùng lên tinh quang.

“Tây Vương Mẫu!”

“Chẳng lẽ Cửu Kiếp lãnh thổ thật sự muốn khiêu chiến với Phượng Hoàng tộc ta sao? !"

Phượng Cửu Huyền mà thất bại thì sẽ không còn cơ hội trở mình nữa, dù y trốn ra được thì vẫn phải đón nhận công kích đáng sợ. Huống hồ nếu y đã được một kích này thì vẫn còn vô số sát chiêu sau đó, Phượng Cửu Huyền thất bại là chuyện ván đã đóng thuyền, chắc chắn không thể thay đổi.

Phượng Cửu Huyền có thể bại nhưng tuyệt đối không thể chết, Phượng Hoàng Cổ Tộc đã hao phí không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo cho y.

Thậm chí có thể nói rằng một vị Cửu Kiếp Tiên Đế đỉnh phong cũng chưa chắc đã tiêu hao nhiều như y, Phượng Hoàng Cổ Tộc đã dốc hết vốn liếng để bồi dưỡng người này. Nếu y chết, vậy đó sẽ là một đả kích khổng lồ đối với Phượng Hoàng Cổ Tộc.

“Ngươi đang uy hiếp ta ư?”

Tây Vương Mẫu xoay người, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy khinh thị.

“Ngươi!"

Đại trưởng lão Phượng Tộc phẫn nộ, đám đại lão các tộc đều lộ vẻ ngưng trọng, nếu hai đại thế lực này khai chiến thì có thể sẽ càn quét toàn bộ Yêu Giới.

“Ta cho ngươi biết, sự sống chết của Phượng Cửu Huyền không do ngươi hay ta quyết định! Chỉ có duy nhất một người quyết định được thôi, đó chính là nam nhân của Tây Vương Mẫu ta!"

Tây Vương Mẫu hừ lạnh một tiếng, đại trưởng lão Phượng Tộc tức xanh cả mặt trầm mặc gật đầu, lão không thèm nhắc lại nhưng trong mắt ẩn chứa tinh quang khiến người nhìn run rẩy.

Dưới Vạn Yêu Trì, Phượng Cửu Huyền đã phá được Nhất Niệm Giang Sơn, nhưng khi y vừa mới phá trận thoát ra, một giọng nói vang lên.

“Phượng Cửu Huyền!"

Diệp Lăng cười gằn, Phượng Cửu Huyền ngẩng đầu nhìn thấy một cự chưởng bao phủ bầu trời ầm ầm giáng xuống.

Ùng ùng!

Chưởng ấn mang theo chưởng phong vô biên xé nát toàn bộ thế giới kéo theo sóng linh lực cuồn cuộn.

“Không!"

Phượng Cửu Huyền sợ hãi, y không thể đỡ được nên chỉ có thể vô lực giơ tay lên như muốn chặn lại cự chưởng đáng sợ kia.

Chưởng ấn rơi xuống, thân thể nhỏ bé của Phượng Cửu Huyền bị đập lún xuống lòng đất. Ầm ầm!

Vạn Yêu Trì run rẩy, thân thể Diệp Lăng chấn động, hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Hắn bị thương không nhẹ, lúc này hắn đã chiến đến cực hạn, Cửu Đại Tiên Anh trong cơ thể chỉ còn lại hai cái mà thôi. Nhưng kết cục cuối cùng vẫn là Phượng Cửu Huyền bại trận! Khi chưởng ấn tiêu tán, Phượng Cửu Huyền bò trên mặt đất, xương cốt gãy hết, máu thịt be bét, y đang hấp hối.

“Phượng Cửu Huyền, người bại rồi!"

Diệp Lăng cười dữ tợn đi thẳng tới bên cạnh Phượng Cửu Huyền, hắn ra quyền đập trúng đầu y.

Phượng Cửu Huyền ngã xuống đất, máu tưới phun tung toé, y gắng gượng mở mắt nhổm dậy nhưng rồi lại kiệt sức nằm trên mặt đất.

“Không phải người kêu gào muốn làm thịt ta sao? Đứng lên đi! Đồ hèn nhát!"

Diệp Lăng thấp giọng nói rồi đánh một quyền lên lưng y, tiếng xương cốt gãy răng rắc vang lên, Phượng Cửu Huyền run lên, tiếng hét thảm thiết kịch liệt.

“Diệp Lăng! Ngươi... Người phế ta, ngươi phế ta!"

Phượng Cửu Huyền kêu thảm thiết, sắc mặt nhợt nhạt, kinh mạch và Tiên Anh trong cơ thể y đã hoàn toàn Vũ nát.

Bình Luận (0)
Comment