Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 155 - Chương 155: Yêu Tinh Gấu Đen Từ Đâu Ra Đây?

Chương 155: Yêu tinh gấu đen từ đâu ra đây?

Xã hội này quá ác, ngày nào cũng kêu gào bình đẳng nam nữ, kết quả lại là cú lừa.

Phụ nữ người ta có xe buýt chuyên dụng, hàng năm còn có ngày Quốc tế phụ nữ, còn đồng bào nam giới vĩ đại chúng tôi thì sao?

Ngày Quốc tế phụ nữ hầu hạ bà xã, ngày quốc tế thiếu nhi hầu hạ con cái, ngày của cha ngày của mẹ hầu hạ hai ông bà, lúc nào mới cho chúng tôi ngày của đàn ông vậy?

"Cái đó, Mộ Ngưng Hàm à, tại sao tôi lại cảm giác cô có thù oán rất lớn với đàn ông vậy?"

"Đừng mang theo đôi mắt sắc nhìn người, cũng không đừng dùng tâm tư mặt trái để nói chuyện."

"Đàn ông và phụ nữ mà, dù sao đều là con người cả, đừng như vậy chứ."

"Vì sao phụ nữ tìm mấy tình nhân là do có câu chuyện đằng sau, còn đàn ông tìm mấy tình nhân lại là đàn ông phụ lòng vậy?"

Mộ Ngưng Hàm vắt chéo đôi chân thon dài, môi đỏ nhấp ngụm rượu, lay lay ly rượu vang, bờ môi như nhuộm máu tươi, xì, vậy mà cũng nói được sao.

"Có phải anh lăng nhăng với cô khác ở bên ngoài bị bạn gái phát hiện không?" Mộ Ngưng Hàm hỏi.

Diệp Lăng rất nghiêm túc nhẹ gật đầu, giơ ngón tay cái lên: "Đúng là cô tinh mắt, chậc chậc, đám phụ nữ đó ai cũng như sói như hổ vậy."

"Đám sao? Anh lăng nhăng với mấy cô?" Mộ Ngưng Hàm ngẩn người hỏi.

Diệp Lăng thở dài lắc đầu: "Cũng không nhiều, chỉ có bốn năm cô thôi mà? Không đúng, nói đúng ra được tôi nhận định thì có sáu bảy người? Cộng thêm cô nữa."

Mộ Ngưng Hàm ngẩn ngơ, sắc mặt lập tức âm trầm: "Xem ra anh đúng là một tên khốn."

"Phải, tên khốn này có thể chữa lành vết sẹo của cô đấy, thế nào?"

"Tên khốn này có bản lĩnh như thế đấy, bản lĩnh thông thiên."

"Bản tiểu gia được người ta tặng cho danh hiệu Tiểu Bạch Long, từng giành được giải quán quân trong cuộc thi biểu diễn hai tay quốc tế đấy."

Mộ Ngưng Hàm vỗ vỗ trán, đây đúng là kẻ điên, nói chuyện không đứng đắn: "Anh ở đây uống đi, tôi không tiếp nổi người điên như anh."

Nói rồi, Mộ Ngưng Hàm quay người định đi, Diệp Lăng nào chịu để cô đi, chợt kéo tay một cái, trực tiếp kéo Mộ Ngưng Hàm vào trong lòng mình.

Một tay đã sớm leo lên đỉnh Everest, chậc chậc, đủ co dãn, đủ lớn, đủ thoải mái.

"Đồ khốn này! Bỏ tay ra cho tôi, nếu không bà đây sẽ chặt tay anh!" Mộ Ngưng Hàm cảm giác bộ ngực mình truyền đến cảm giác khác thường, không khỏi quát khẽ.

Diệp Lăng nhếch môi: "Cô dọa tôi đấy à? Nói cho cô biết, bản Tiên Đế không dễ bị dọa đâu."

"Muốn chặt thì cô cũng phải có bản lĩnh này, mà lại dù bị cô chặt tay, cũng tốt hơn trở về bị mấy mụ điên kia xé xác." Diệp Lăng bày ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi.

Mộ Ngưng Hàm cắn răng, tên khốn này ăn chắc mình sao?

"Này cô nàng xinh đẹp, hôm nay để tôi chữa lành vết sẹo cho cô nhé?" Diệp Lăng cười hì hì, trong mắt lóe lên tia sáng, dọa Mộ Ngưng Hàm giãy dụa muốn chạy trốn.

Tên này chắc chắn uống say, mặc dù Mộ Ngưng Hàm rất muốn xóa vết sẹo trên người, dù sao phụ nữ mà, không ai hi vọng trên da thịt của mình xuất hiện tì vết.

Thế nhưng tên khốn này lại đưa ra yêu cần vô lý như thế, mình không thể đồng ý được, đúng, tuyệt đối không thể đồng ý, chỉ vì mấy vết sẹo mà bán đứng bản thân sao?

Thế nhưng cơ thể mình bị hắn vuốt ve lại có cảm giác, cái quái gì đây?

Mấy người đàn ông vạm vỡ đúng xung quanh ai ai cũng vội xoay người, nói đùa, ai dám nhìn lão đại bị người ta sàm sỡ, ngươi muốn quản hay sao?

Không nắm được điểm chính là, không thấy lão đại cũng ỡm ờ sao, ai biết liệu lão đại có muốn hiến thân cho tên khốn này thật không.

Dù sao Diệp Lăng cũng bị cồn làm tê não, không quan tâm có phải Mộ Ngưng Hàm đang giãy dụa hay không, dù sao có thể đỡ nghiện là được, con người mà, phải biết trân trọng trước mắt, làm sao để thoải mái thì làm.

Ngay khi hai người đang xô xô đẩy đẩy, một người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen, lưng hùm vai gấu chạy tới bên cạnh Mộ Ngưng Hàm với vẻ mặt lo lắng.

"Chị cả, Hắc Long đến rồi!" Người đó vừa nói dứt lời, mấy đàn em xung quanh ai cũng có vẻ mặt đề phòng.

Sau khi Mộ Ngưng Hàm nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức âm trầm xuống: "Đừng làm loạn, lát nữa nói sau, phiền phức tới rồi."

Lần này Diệp Lăng cũng không lôi kéo Mộ Ngưng Hàm nữa, mà trầm tư nói: "Hắc Long? Có phải Hắc Long của bang Hắc Long hay không?"

Bang Hắc Long hoàn toàn xứng đáng với cái danh ông vua ngầm của khu Hoa Dương, mặc dù phóng mắt ra cả thành phố Đông Hải, có lẽ bang Hắc Long không tính là gì, thế nhưng ở khu Hoa Dương thì tuyệt đối là sự tồn tại mà không có bất kỳ một bang phái và tổ chức nào dám chọc vào.

Mộ Ngưng Hàm nhẹ gật đầu, trong mắt có vẻ nghiêm trọng, mặc dù thực lực của hội Hồng Kinh không yếu, thế nhưng bang Hắc Long đặt thế lực ở khu Hoa Dương đã lâu, hội Hồng Kinh cứng đối cứng chỉ sợ không phải là đối thủ của bọn chúng.

"Ba tháng trước Hắc Long tới tìm tôi một lần, muốn tôi phục tùng hắn, đồng thời nhập hội Hồng Kinh vào bang Hắc Long của hắn, tôi không để ý đến."

"Một tháng trước hắn lại phái người đưa thông điệp cuối cùng, nói nếu như tôi không đồng ý với hắn, hắn sẽ huyết tẩy hội Hồng Kinh."

"Hôm qua người của bang Hắc Long đến, bị tôi dẫn người đánh đuổi, không ngờ hôm nay bang Hắc Long lại tới, chỉ sợ lần này lành ít dữ nhiều."

Mộ Ngưng Hàm nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng, hội Hồng Kinh do một tay cô sáng lập, là tâm huyết của cô, không có khả năng sát nhập vào bang Hắc Long.

Càng đừng đề cập đến Hắc Long còn đòi Mộ Ngưng Hàm, với tính cách của Mộ Ngưng Hàm, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành.

Diệp Lăng nghe xong lập tức vỗ bàn, mắt đỏ lên: "Hay cho Hắc Long không biết sống chết, dám cưỡng ép gái của tôi, à không đúng, là người phụ nữ của tôi!"

"Để xem hôm nay ông đây đánh gãy xương hắn, còn Hắc Long, hôm nay ông đây sẽ đánh hắn thành sâu đen."

Diệp Lăng hung ác nói, đúng là ức hiếp người quá đáng, người phụ nữ bản Tiên Đế nhắm trúng mà một bang phái rách cũng dám nhúng chàm sao?

Nói đùa gì vậy, có bản Tiên Đế ở đây, dù bang Hắc Long đó có huy động bộ đội đặc chủng cũng đừng hòng.

Lúc này, ở cửa sàn nhảy Hoàng Triều, một đám người đông nghịt tràn vào sàn nhảy, trên tay tên nào cũng quơ đao Khai Sơn sáng loáng, bộ dạng dọa người.

Tên cầm đầu có ngoại hình như con gấu đen, giống như tên trộm áo cà sa trong Tây Du Ký vậy, nếu không có ánh đèn chiếu vào hắn ta, Diệp Lăng đã suýt nữa không nhận ra hắn ta rồi.

"Bang Hắc Long làm việc, không thể làm chung thì cút ra ngoài cho tao!" Tên cầm đầu chính là Hắc Long, trên tay hắn ta cầm một thanh đao Khai Sơn hung dữ quát.

Bang Hắc Long?

Đám người đang điên cuồng phóng thích năng lượng trong cơ thể mình trên sàn nhảy bỗng ngẩn ra, rồi nhìn đám người đông nghịt ngoài cửa, sắc mặt ai cũng tái nhợt, rồi cả đám điên cuồng chạy ra ngoài.

"Ha ha, Mộ Ngưng Hàm, cô coi lời của Long gia như gió thoảng bên tai à!" Hắc Long cười dữ tợn một tiếng quát.

Mộ Ngưng Hàm không nói gì, hơi nhăn trán, ngược lại Diệp Lăng đứng ra, chỉ ngón tay quát lớn.

"Này, con yêu tinh gấu đen từ đâu chui ra đây, còn không mau giơ tay chịu trói!"

Bình Luận (0)
Comment