Yêu tinh gấu đen?
Dưới ban ngày ban mặt, càn khôn lang lảnh, khoa học phát triển như thế, lại còn có yêu tinh gấu đen sao?
"Tên châu chấu mày nhảy từ đâu ra đây! Long gia tao phải chém mày mới được!" Hắc Long cắn răng nghiến lợi quát, khí thế bất phàm.
Lúc này mọi người mới tỉnh táo lại, đám người hội Hồng Kinh ai ai cũng ngửa bụng cười to, Diệp Lăng thật biết đùa, dám nói Hắc Long là yêu tinh gấu đen, chỉ sợ hắn tuyệt đối là người đầu tiên ở khu Hoa Dương.
"Mày nói mày không phải yêu tinh gấu đen, vậy mày là thứ gì vậy?" Diệp Lăng khinh thường cười nói.
Sắc mặt Hắc Long lập tức tái xanh: "Long gia tao không phải đồ chơi."
"A không đúng, tao nhổ vào, Long gia tao là Hắc Long, bạn bè trong giới nể tình đều gọi tao tiếng Long gia, mày là cái thá gì?"
Diệp Lăng ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn đám Mộ Ngưng Hàm và hội Hồng Kinh: "Mấy người đều gọi hắn là Long gia sao?"
"Long gia cái rắm, vừa mới hắn đã nói hắn không phải đồ chơi mà."
"Ở hội Hồng Kinh chúng tôi, không có Long gia gì hết, chỉ có một con sâu đen thôi."
Mộ Ngưng Hàm coi thường nói: "Đừng hỏi tôi, tôi mới không biết tên dế chũi tự dưng nhảy ra dám tự xưng Long gia này."
Cô vừa dứt lời, Hắc Long tức đến nỗi khuôn mặt từ màu đen chuyển sang màu xanh, trợn trừng tròng mắt, chỉ sợ Trương Phi lỗ mãng mấy ngàn năm trước cũng chỉ đến vậy mà thôi.
"Mộ Ngưng Hàm! Cô đúng là đồ điếm, Long gia tôi cho cô thêm một cơ hội cuối cùng, thần phục tôi, đồng thời sát nhập hội Hồng Kinh vào bang Hắc Long, bằng không, hôm nay bang Hắc Long tôi sẽ huyết tẩy hội Hồng Kinh!"
Hắc Long quơ đao Khai Sơn trong tay hét lớn, đám đàn em sau lưng tên nào cũng cầm đao Khai Sơn trong tay gào thét ầm ĩ, vô cùng có khí thế.
Khuôn mặt Mộ Ngưng Hàm lạnh lẽo, môi đỏ nhếch lên: "Hắc Long, anh đúng là suy nghĩ hão huyền, hôm nay cho dù chết, tôi cũng sẽ không thần phục anh đâu, càng sẽ không để hội Hồng Kinh sát nhập vào trong bang Hắc Long!"
"Anh em của hội Hồng Kinh tôi không có một ai tham sống sợ chết!" Mộ Ngưng Hàm vừa nói dứt lời, anh em hội Hồng Kinh đứng đầy hai tầng trên dưới vũ trường Hoàng Triều vỗ tay rào rào đáp lại.
Sắc mặt Hắc Long dần tối đi, đám ẻo lả này đúng là rượu mời không uống thích uống rượu phạt, xem ra hôm nay không thể thiếu một cuộc chiến lớn, bằng không, sẽ hạ thấp tên tuổi của hội Hắc Long.
Ngay khi Hắc Long muốn ra mệnh lệnh, Diệp Lăng đột nhiên đi ra, rất có ý gấp gáp như muốn nói câu ‘đừng vội xuống đao’.
"Đừng nóng, tôi sẽ khuyên nhủ cô ấy." Nói rồi, Diệp Lăng đi đến bên cạnh Mộ Ngưng Hàm, tay đánh lên vai Mộ Ngưng Hàm, bày ra vẻ tức giận.
"Sao con người cô lại không biết điều như thế, Hắc Long người ta đã nói đến thế rồi, sát nhập hội Hồng Kinh vào bang Hắc Long, đây là cơ hội hiếm có cỡ nào chứ."
"Cô đừng nghĩ nữa, một người phụ nữ như cô vốn cũng không dễ dàng gì, bây giờ lại còn có được một con đường tắt, cô phải biết sau khi bang Hắc Long Bang và hội Hồng Kinh sát nhập, đừng nói là khu Hoa Dương, dù có phóng mắt ra cả thành phố Đông Hải cũng tuyệt đối được xem như một tổ chức cỡ lớn, sao tầm mắt cô lại hạn hẹp như vậy."
Sau khi Hắc Long nghe xong, lập tức vui vẻ, giơ ngón tay cái lên: "Người anh em kia nói chuyện biết nhìn xa đấy, xem ra vừa rồi là Long gia hiểu lầm anh, không sai không sai, anh hãy khuyên nhủ Mộ Ngưng Hàm, đỡ phải đánh nhau chảy máu."
Diệp Lăng liếc qua Hắc Long một cái, sau đó lại nói với Mộ Ngưng Hàm: "Cô hãy nói đi, rốt cuộc cô có chiếm được bang Hắc Long hay không? Cô không chiếm tôi sẽ giận cô đấy!"
"Vậy không hay lắm đâu?" Mộ Ngưng Hàm ngẩn người, ngơ ngác nói.
Hắc Long nghe xong, lập tức mừng rỡ, quơ đao Khai Sơn: "Sao lại không hay, tôi thấy rất hay mà."
"Rất hay à? Đúng là hay thật, đồ ngốc này, vậy cứ quyết định thế đi, sau khi bang Hắc Long và hội Hồng Kinh sát nhập, đương nhiên, việc lớn chắc chắn vẫn do Hắc Long làm chủ, việc nhỏ thì cho Mộ Ngưng Hàm một chút quyền lợi." Diệp Lăng ngoáy tai lớn tiếng nói.
Hắc Long vội gật đầu, mắt cũng sáng lên, mồm mép tên này đúng là lưu loát, nói mấy câu đã khiến Mộ Ngưng Hàm đồng ý rồi?
Biết đơn giản như vậy, mình còn tốn nhiều công sức làm gì, tìm một tên lẻo mép có phải xong chuyện không.
"Vậy được rồi, tất cả nghe theo anh." Sắc mặt Mộ Ngưng Hàm đỏ lên, không biết chuyện gì xảy ra.
Diệp Lăng chỉ Hắc Long: "Người kia, yêu tinh gấu đen, nói anh đấy, đừng nhìn đi đâu."
"Sau này hòa bình thế giới, chiến tranh quốc gia thuộc về phạm vi của anh, những chuyện khác đều thuộc về chuyện nhỏ, anh đừng xen vào." Diệp Lăng rất tùy ý nói.
Hắc Long kích động gật đầu lia lịa, đột nhiên hắn ta tự dưng cảm thấy có gì không đúng.
Hòa bình thế giới, chiến tranh quốc gia?
Chuyện này liên quan quái gì đến hội xã hội đen của hắn ta, giờ hắn ta mới hiểu ra, mình bị Diệp Lăng đùa bỡn, hắn thật sự coi hắn ta là yêu tinh gấu đen.
"Đồ khốn kia! Mày dám trêu tao à!" Yêu tinh gấu đen, à không đúng, là Hắc Long với khuôn mặt dữ tợn hằm hè, tròng mắt dần dần đỏ lên, trong hốc mắt toàn là tơ máu.
Sau khi Diệp Lăng nghe câu tràn đầy uy hiếp này xong, cười khẩy: "Trêu mày à? Trêu mày thì sao, tao xuất thân từ gánh xiếc đó, chuyên môn dạy dỗ loại súc sinh không nghe lời như mày."
"Các anh em, trong thời gian một điếu thuốc, tôi muốn hội Hồng Kinh không còn sót lại tên nào!" Hắc Long gào thét gầm thét, rồi lấy ra một điếu thuốc châm lửa, ngậm lên môi.
"A a a! Giết!" Một đám người không dưới trăm tên, trùng trùng điệp điệp lao về phía đám Diệp Lăng.
Đao Khai Sơn trong tay bọn chúng giơ lên không trung, dưới ánh đèn năm màu chiếu xuống lóe lên vẻ khát máu, đó là tia sáng đoạt mạng.
"Hừ, đang lo hôm nay trong lòng khó chịu, vừa khéo túm bọn này để khai đao!" Diệp Lăng cười khẩy một tiếng, nhón mũi chân, vọt về phía đám đó.
Mộ Ngưng Hàm lập tức kinh hãi, đây là hơn trăm tên tay chân đó, tên nào cũng có kinh nghiệm thực chiến, thậm chí hơn một nửa tên tay chân có mùi máu tanh rất nồng trên người, rõ ràng là đã giết người.
Diệp Lăng sải bước bay đi như một con báo săn cường tráng, lao thẳng đến tên gần hắn nhất.
Hắn đạp một phát, khiến tên lưu manh còn chưa kịp ra tay bay về phía đám người, những tên lưu manh khác ngẩn người. Chỉ trong một khoảnh khắc đao Khai Sơn trong tay hắn ta đã bị Diệp Lăng rút đi.
Hắn ta theo bản năng mở bàn tay ra, da tróc thịt bong, đây không phải vết thương do lưỡi đao sắc bén, mà là vết thương do luồng sức mạnh quá mạnh tạo thành.
Hai tay Diệp Lăng cướp lấy đao Khai Sơn, tung bay trên dưới, tiếng xương gãy và tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, lưu manh hai bên quơ đao Khai Sơn liên tục ngã xuống mặt đất như quân bài domino.
“Bộp”, điếu thuốc trên miệng Hắc Long rơi xuống đất, hai mắt không khỏi run run, mẹ nó đây chính là người luyện võ chính gốc mà, có điều một giây sau, hắn ta đã khôi phục lại lý trí.
Hắc Long hít sâu một hơi, cầm ngược đao Khai Sơn trong tay, dí mũi chân một cái, cơ thể cường tráng như con trâu đang điên cuồng tấn công, lao về phía Diệp Lăng.
Mà đao Khai Sơn trong tay hắn ta đã hung hăng bổ xuống.
Ánh sáng lóe lên phản xạ vào mắt Diệp Lăng, chỉ có điều ánh sáng trong mắt Diệp Lăng còn sắc bén hơn cả đao Khai Sơn.