Hắc Long cầm đao Khai Sơn, khí thế hùng hổ, phần lớn người bình thường thấy thì toàn thân run, thậm chí ngay cả đối diện ánh mắt cũng không dám.
Thế nhưng Diệp Lăng là ai, hắn đã từng là tiên đế ngang dọc cửu thiên đó, cho tới bây giờ chỉ có người khác run sợ khi thấy hắn, cho dù hắn có xuống suối vàng, vào chín tầng địa ngục, trong lòng nào có chút run sợ?
A!
Hắc Long hét lớn một tiếng để tiếp thêm khí thế cho mình, cũng là để tạo áp lực cho Diệp Lăng.
Hắc Long cao giọng quát lớn, hung hăng đánh đao Khai Sơn xuống đầu Diệp Lăng, trong mắt hắn ta lóe lên một tia sát khí dữ tợn đã thoải mái biểu lộ từng bước xâm chiếm.
Dường như hắn ta đã thấy chiến thần Diệp Lăng bị chính mình chém gục, dáng vẻ bi thảm nằm trong vũng máu.
Đột nhiên, trong mắt Hắc Long không thấy Diệp Lăng nữa, hắn biến mất một cách thần kỳ, thế nhưng Hắc Long đã bổ đao Khai Sơn xuống theo quán tính.
Rầm, đao bổ xuống mặt đất, làm bắn lên vô số tia lửa, ngược lại khí thế vô cùng.
Thế nhưng mọi người lại trừng to mắt, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ, bởi vì sau lưng Hắc Long, Diệp Lăng đang đứng đấy cười đắc ý.
Bịch, hắn đá một chân ra, Hắc Long còn chưa đứng vững bị lực lớn này làm cho ngã nhào xuống đất, mất hết mặt mũi trước, dứt khoát hủy hoại khuôn mặt hắn ta chẳng khác nào sửa mặt.
"Hắc Long, hôm nay ông đây sẽ đánh mày thành côn trùng đen!"
"Gọi mày là yêu tinh gấu đen mày còn không vui, sao tính khí mày lại lớn như vậy chứ?"
"Nói! Vui không! Vui không!"
"Yêu tinh gấu đen! Mau mau đáp lời!"
Nói xong, Diệp Lăng với lấy một cái ghế bên cạnh, ghế của vũ trường Hoàng Triều này lại là gỗ thật, trọng lượng rất nặng, người bình thường cầm lên thì không sao, thế nhưng là khua tay tuyệt đYrBkEuỜối rất mất sức.
Trái lại nhìn thoáng qua Diệp Lăng có vẻ giống như Châu Tinh Trì trong phim ảnh.
"Mày nói cái gì? Tao nghe không thấy, nói to hơn một tí đi!"
"Bồ đào à? Bồ cái mẹ gì? A xin lỗi nhé, là yêu tinh gấu đen à? Đen chết mẹ mày à?"
Rầm, một nhát ghế trực tiếp nện xuống sống mũi Hắc Long, máu tươi văng khắp nơi, khuôn mặt vốn có chút dữ tợn lúc này càng giống ác quỷ.
"Ai ai, tao đồng ý, đừng đánh đừng đánh nữa!" Hắc Long gắt gao phòng bị đòn của Diệp Lăng.
Rầm, lại một nhát ghế nữa, Diệp Lăng nhảy lên giống như khiêu vũ: "Mày nói cái gì? Tao không nghe thấy!"
"Yêu tinh gấu đen, ai là yêu tinh gấu đen?"
"Tao! Tao là yêu tinh gấu đen!" Hắc Long sắp khóc, hắn ta lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, nào có gặp phải kẻ tàn nhẫn như thế này?
"Yêu tinh gấu đen có đẹp trai hay không?" Diệp Lăng lại phang một nhát ghế nữa, thiếu chút nữa đánh Hắc Long xuất huyết bên trong.
Hắc Long bực bội, rốt cuộc yêu tinh gấu đen này có đẹp trai hay không a, nhưng vào lúc này, hắn ta nhìn thấy Diệp Lăng nâng cao cánh tay, lập tức khoát tay sợ hãi hô: "Không đẹp trai không đẹp trai, không đẹp trai bằng mày!"
Rầm, lại một nhát ghế nữa, cái mũi Hắc Long đã bị dập, dáng vẻ vô cùng bi thảm, đâu còn là đại ca uy phong lẫm liệt, đám tay chân xung quanh Hắc Long đều run rẩy, nhìn thấy đại ca nhà mình bị đánh thành dáng vẻ như thế vậy mà không dám nhúc nhích.
"Mày nói láo! Mày nói cho tao biết, nếu mày không đẹp trai vì sao Quan Âm Bồ Tát lại mời mày đi trông coi núi Lạc Gia!" Diệp Lăng nhảy lên, tiện tay đập một nhát ghế xuống.
Rầm, tim tất cả mọi người đều nhảy lên theo, con mắt nhìn về phía Diệp Lăng cũng đầy hoảng sợ, sự hồi hộp tràn ngập trong lòng.
Hắc Long hôn mê, hoàn toàn hôn mê, mẹ nó, quá bắt nạt người, mày nói tao là yêu tinh gấu đen tao liền nhịn, mẹ nó vậy mà mày lại hỏi vấn đề này, còn kéo tới trên Tây Du Ký.
Sao tao biết được Quan Âm Bồ Tát lại để yêu tinh gấu đen đi trông coi núi Lạc Gia chứ?
"A! Cứu đại ca, nhìn tao chém sống mày!" Rốt cuộc một đàn em của Hắc Long không nhịn được nữa, lấy lại tinh thần từ trong trạng thái kinh ngạc đến ngây người, đánh về phía Diệp Lăng.
Diệp Lăng miệt thị cười một tiếng, thân thể thay đổi một trăm tám mươi độ, tung một cú đạp sau tuyệt đẹp, trực tiếp đá hắn ta xuống gầm bàn, thân thể cong như cây cung lớn.
Rầm, lại một nhát ghế trực tiếp nện vào mặt Hắc Long, Hắc Long đã hôn mê, vì sao, vì sao còn đánh nữa!
"Vì sao! Vì sao để thuộc hạ của mày đánh lén tao!" Diệp Lăng lại đập một nhát ghế xuống, cũng may Hắc Long da dày thịt béo, đổi thành người khác đã sớm bị ngất rồi.
Hắc Long khóc, khóc thật sự, đại ca ngang dọc trên đường vài chục năm, giết người không chớp mắt, vậy mà lại rơi lệ, nước mắt rơi bộp bộp xuống đất.
"Đại ca! Tôi thật sự không biết, anh bỏ qua cho tôi đi!" Hắc Long uất ức giống như đứa bé.
Diệp Lăng lại lạnh giọng hừ một cái: "Hừ, mày lớn tiếng chút, tao không nghe thấy!"
Rầm, lại một nhát ghế nữa, Hắc Long cảm giác được từng con chim bay loạn trên đỉnh đầu, hoàn toàn mê mang, hắn ta thề, hôm nay tới vũ trường Hoàng Triều là lựa chọn sai lầm nhất trong cuộc đời của hắn ta.
Hắc Long không nói gì thêm, dù sao nói hay không đều bị đánh, thậm chí nói chuyện còn phải chịu đau nhức hơn, bỏ đi, cứ để bão táp đến mãnh liệt hơn chút đi, dù sao cũng không chạy thoát.
Thế nhưng Diệp Lăng lại xả giận: "Ha, cuối cùng cũng trút giận xong, thật là thoải mái."
Nói xong, Diệp Lăng ngẩn người, vội vàng kéo Hắc Long toàn thân đầy vết máu loang lổ lên: "Này, đại ca yêu tinh gấu đen, sao mày lại nằm rạp trên mặt đất vậy, mau dậy đi, trên mặt đất vừa bẩn vừa lạnh."
Thân thể Hắc Long khẽ run lên nhìn Diệp Lăng biến đổi thất thường, xương sườn đã gãy mấy cái hắn ta cũng không dám tức giận, chỉ có thể nhỏ giọng nức nở giống như oán phụ.
"Anh ơi, chúng tôi có thể đi chưa?" Hắc Long rất uất ức hỏi.
Diệp Lăng ngẩn người, mỉm cười, cười vô cùng rạng rỡ: "Đi gì chứ, không phải mày muốn cưới Mộ Ngưng Hàm về nhà sao?"
"Đại ca, đây tuyệt đối là nói đùa, Hắc Long tôi sao có thể làm chuyện không biết xấu hổ như vậy được, hôm nay tôi tới là vì nghe nói đại ca ở đây, đặc biệt tới để cổ vũ cho anh."
"Có điều tôi xem xét, với khí thế của đại ca có lẽ đã không cần loại phế vật như chúng tôi giúp đỡ, để không quấy rầy hình tượng của anh, chúng tôi xin đi trước."
Diệp Lăng nhe răng cười một tiếng, gật gật đầu: "Ừm, như vậy mới ngoan nha."
Nói xong, hắn trực tiếp nhảy lên cái bàn gần đó, ngón tay chỉ tứ phương, rất là phách lối: "Thay tao chuyển lời tới xã hội đen Đông Hải, ai dám động đến một cọng tóc gáy của hội Hồng Kinh và Mộ Ngưng Hàm, ông đây sẽ đi nhổ răng của hắn, nướng hai hòn bi trong đũng quần hắn thành trứng gà chín!"
Sau khi mọi người nghe xong lập tức vội vàng kẹp chặt hai chân, dưới hông mát lạnh, vội vàng chạy đi.
Diệp Lăng hơi hơi cười lạnh, nhìn người của bang Hắc Long rút lui giống như thủy triều, còn Mộ Ngưng Hàm ở một bên thì tươi cười.
Khung cảnh xuất hiện bao nhiêu lần trong mơ rốt cục cũng xuất hiện, có người vì cô mà hung hăng càn quấy, khoa trương điên cuồng như vậy!
Bên ngoài vũ trường Hoàng Triều, Hắc Hùng được người đỡ lấy, nói chuyện không lưu loát.
"Ô, ngày mai, ngày mai tìm người xử lý thằng nhãi con này cho tao, tên khốn khiếp a, khinh người quá đáng, ô!" Hắc Long che miệng quát.
Thế nhưng hắn đột nhiên phát hiện, trong mắt từng người xung quanh đều lóe lên tia e ngại, giống như nhìn thấy quỷ.
"Chúng mày ngây ra đó làm gì? Mới nói đến tên đã sợ rồi à? Chúng mày là cục bột nhão à!" Hắc Long quát, đau đớn trên người khiến hắn ta há miệng kêu to.
Một giây sau, hắn ta nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Diệp Lăng, tay cầm theo một cái ghế rất quen thuộc đánh về phía hắn ta.
Rầm, Hắc Long rất hạnh phúc mất đi ý thức, hắn ta rất hạnh phúc, thật sự, bởi vì như vậy sẽ không biết phải chịu bao nhiêu cú đánh nữa.
Mà trước khi hôn mê hắn ta chỉ nghe thấy một câu.
Ông nội mày!