Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 158 - Chương 158: Say

Chương 158: Say

Đường đường là lão đại bang Hắc Long, cuối cùng lại bị người ta đánh te tua, hơn nữa toàn thân còn loang lổ vết máu, giống như con chó chết.

Không thể không nói, chỉ trong vòng một đêm, toàn bộ thành phố Đông Hải đều biết, trong hội Hồng Kinh có một kẻ tàn nhẫn không thèm nói đạo lý.

Thân thủ tốt, tính cách kỳ lạ, thích đặt biệt danh cho người khác, nghe nói đường đường là đại ca hội Hắc Long sau khi tỉnh lại thì toàn thân run rẩy, hung hăng khua tay múa chân, kêu gào chính mình không phải yêu tinh gấu đen, không muốn đi trông coi núi Lạc Gia.

Đương nhiên, đây đều là chuyện sau đó, đặc sắc nhất vẫn là tối nay.

Vũ trường Hoàng Triều, Diệp Lăng đứng trên bàn, hai tay mở ra, hưởng thụ tiếng reo hò khen ngợi thuộc về bậc đế vương.

Nhóm lão đại của hội Hồng Kinh chỉ bội phục kẻ mạnh hơn bọn họ, đặc biệt là Diệp Lăng, một thân một mình đánh những tên khốn kiếp của hội Hắc Long sợ vỡ mật.

"Diệp ca, anh em bội phục anh! Lát nữa để anh em kính anh mấy chén!"

"Diệp ca, anh thật sự quá mạnh, vung ghế mạnh như vậy, chỉ sợ sau này Hắc Long nhìn thấy ghế thì toàn thân mềm nhũn ra, cái này gọi là gì nhỉ, cái này gọi là chứng sợ ghế đúng không?"

"Ha ha, đúng vậy a đúng vậy a, tên khốn khiếp Hắc Long kia luôn luôn ỷ thế hiếp người, lần này may mắn là có Diệp ca, nếu không tuy chúng ta cũng sống chết với hắn, nhưng sẽ không tránh khỏi chém chém giết giết."

"Làm cho anh em chúng ta thương vong ít nhiều, Diệp đại ca chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta!"

"Đúng đúng đúng! Sau này Diệp đại ca có chuyện gì cứ nói một tiếng, nếu như anh em nào cau mày thì chính là không có hai hòn bi!"

Mộ Ngưng Hàm nhìn nhóm anh em của mình đều kích động hưng phấn thì cũng cười, cười rất rạng rỡ.

Đúng vậy a, bất kể như thế nào, Diệp Lăng đều giúp mình một tay, không chỉ như thế, chỉ sợ về sau nếu ai muốn động vào hội Hồng Kinh, điều đầu tiên phải cân nhắc chính là Diệp Lăng đứng ở phía sau.

Chẳng qua Mộ Ngưng Hàm nghĩ, sau này người dám động vào hội Hồng kinh sẽ ít càng thêm ít, dù sao tên quái dị không nói đạo lý như thế cũng đủ để chấn áp tứ phương.

"Ha ha, nói nhiều như vậy làm gì, đến đây nào các anh em, đến bồi anh uống rượu!" Diệp Lăng kêu to rồi trực tiếp nhảy xuống bàn.

Tất cả mọi người đều nhìn Mộ Ngưng Hàm, dù sao bất kể như thế nào, Mộ Ngưng Hàm cũng là thủ lĩnh của bọn họ, một đám trai tráng hung hãn như thế đi theo cô cũng đủ để chứng minh sức hấp dẫn và sự bá đạo của cô.

Mộ Ngưng Hàm nhún nhún vai: "Không còn khách nữa rồi, nơi này đã bị Diệp Lăng làm rối loạn, ngoại trừ uống rượu thì còn có thể làm gì?"

"Chẳng qua tôi có một nhiệm vụ cho các cậu, khiến tên làm rối loạn Hoàng Triều của chúng ta say bí tỉ cho tôi!" Mộ Ngưng Hàm Hey cười nói, thân thể nóng bỏng không khỏi vặn vẹo mấy lần, cổ họng nhấp nhô nhìn Diệp Lăng.

"A... Sao lại thế, lấy oán báo ân à, tôi là công thần của cô đó, vậy mà cô đối với tôi như vậy sao, buổi tối hôm nay tôi phải đánh ngã cô!" Diệp Lăng kêu to, tất cả mọi người đều ôm bụng cười to.

Nửa giờ sau, sắc mặt Diệp Lăng đỏ bừng, con mắt có chút mê say, trong tay bưng một chai bia, một tay ôm lấy Mộ Ngưng Hàm.

"Uống! Tiếp tục uống! Buổi tối hôm nay không say không về!" Diệp Lăng say, nói chuyện cũng có chút lắp bắp.

Mộ Ngưng Hàm cũng say, hai con ngươi quyến rũ như hoa đào cũng có một tia mê say, cơ thể dán lên người Diệp Lăng cười quyến rũ một tiếng: "Anh đó, là một người đàn ông mà lại khiến đám anh em từ nhỏ lớn lên trong hũ rượu của tôi say ngất, bà đây có hứng thú với anh rồi đó." Mộ Ngưng Hàm nói dứt lời liền cười.

Diệp Lăng lập tức đứng dậy, khoe cánh tay của mình: "Thấy không, rất cường tráng đó, công phu trên giường của tôi cũng rất lợi hại, danh xưng một đêm một lần, một lần một đêm!"

"Ha ha! Khoác lác quá, nếu anh có thể một lần một đêm, sau này bà đây sẽ để anh bố trí!" Mộ Ngưng Hàm che miệng cười trộm nói.

Diệp Lăng nghe xong, lập tức gấp gáp, tôn nghiêm đàn ông không thể mất, có thể chết, có thể thua, nhưng công phu trên giường phải xuất chúng thiên hạ!

Diệp Lăng đưa tay trực tiếp ôm lấy Mộ Ngưng Hàm, Mộ Ngưng Hàm duyên dáng kêu to một tiếng, hai tay mềm mại trực tiếp quấn lấy cổ Diệp Lăng, khuôn mặt vốn đỏ bừng lại càng thêm đỏ.

"Anh muốn làm gì?" Mộ Ngưng Hàm nũng nịu nói, đầu lưỡi tràn đầy dụ hoặc liếm quanh môi một vòng, Diệp Lăng nhìn thấy thì trong lòng càng nở rộ.

Diệp Lăng cười ha ha, quát lớn về phía đám người: "Các anh em, buổi tối hôm nay tạm cho tôi mượn chị đại của mọi người một đêm nhé, đồng ý không!"

"Diệp đại ca, Nhị Cẩu Tử tôi sớm đã nhìn ra anh có ý với lão đại của chúng tôi rồi, có điều Nhị Cẩu Tử tôi ủng hộ anh!"

"Đúng vậy! Lão đại là người đẹp quốc sắc thiên hương, cũng chỉ có anh hùng cái thế như Diệp đại ca mới có tư cách có được!"

"Ha ha! Diệp đại ca, đừng đi vào phòng ba phút liền đi ra nhé, để anh em xem thường anh!"

Một đám trai tráng sinh sống trong giang hồ đều nhanh mồm nhanh miệng, đặc biệt là khi uống say, từng người càng không có quy củ, điên cuồng kêu gào.

Mà Mộ Ngưng Hàm trong ngực Diệp Lăng thì che miệng cười nói: "Các anh em, mọi người tin tưởng chị đại không?"

"Tin tưởng! Đương nhiên là tin tưởng!" Một đám anh em vẫy tay rống to.

Trong mắt Mộ Ngưng Hàm lóe lên vài tia xuân sắc nồng đậm: "Tin bà đây chỉ cần ba phút là có thể khiến anh ấy đầu hàng trên giường hay không!"

"Ha ha, tin! Chúng tôi thật sự tin chị đại! Công phu trên giường của chị đại rất lợi hại!"

"Thanh Ngưu, ông đừng đoán mò, ông thấy công phu trên giường của chị đại chưa?"

"Ca ngợi, ca ngợi mà, cho tôi ba cái lá gan tôi cũng không dám a!"

Diệp Lăng cười ha ha, ôm Mộ Ngưng Hàm trực tiếp nhảy xuống từ trên mặt bàn, quay người đi lên phòng trên lầu hai.

Rống, rống, một đám lưu manh đều hưng phấn vô cùng, bọn họ vốn đã say, lúc này càng thêm kích động, cầm lấy bình rượu trong tay khua tay, kêu gào.

"Các anh em, chúng ta hát nào!"

"Chờ ở chỗ này, nhìn xem rốt cuộc Diệp ca có thể kiên trì bao lâu!"

"Chúng ta uống tiếp đi, anh ấy chưa ra thì chúng ta chưa từ bỏ, chờ khi đi ra chúng ta chế giễu anh ấy một phen, mẹ nó, tóm lại phải tìm được sở trường ở một phương diện!"

Diệp Lăng ôm Mộ Ngưng Hàm trực tiếp đi vào trong phòng, một chân đạp mạnh cửa, sau đó khóa trái cửa lại.

"Người đẹp, hôm nay tôi sẽ để cô xem hai viên đại tướng của tướng quân thần long tôi chiến trận Thiên Môn của cô như thế nào!" Diệp Lăng tà mị cười một tiếng.

Mộ Ngưng Hàm trực tiếp cởi nút áo da trên người, lộ ra dáng người nóng bỏng mê người.

"Chậc chậc, trận Thiên Môn của tôi vừa vặn lại ở trên, dễ thủ khó công a, hôm nay anh nhất định không công phá được!" Mộ Ngưng Hàm nhếch miệng cười một tiếng.

Diệp Lăng đâu còn chú ý nhiều như vậy, trực tiếp ném Mộ Ngưng Hàm lên giường, nhào tới, thế nhưng lại bị Mộ Ngưng Hàm đẩy ra.

"Anh nằm xuống, tôi muốn trực tiếp chém giết tướng quân thần long của anh trên trận Thiên Môn!" Nói xong, Mộ Ngưng Hàm trực tiếp cởi quần áo của Diệp Lăng, nhìn thấy tướng quân thần long hừng hực ý chí chiến đấu, xuân sắc trong mắt càng nồng.

Đôi môi đỏ thắm trực tiếp hôn lên, con mắt Diệp Lăng lập tức mở to, gầm lên tiếng thét sảng khoái từ trong cơ thể.

Trong chốc lát, trong phòng tràn ngập xuân sắc, ngát hương hoa đào.

Bình Luận (0)
Comment