Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 159 - Chương 159: Bức Hôn À?

Chương 159: Bức hôn à?

Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng mơ mơ màng màng mở mắt ra, xoa xoa đầu có chút đau nhức.

"Uống nhiều rượu như vậy, không dùng linh lực giải rượu thật là khó chịu a." Diệp Lăng lắc đầu cười khổ nói.

Đột nhiên, dường như hắn nhớ ra gì đó, liền vội vàng xoay người nhìn về phía bên cạnh, một thân hình trần truồng nổi bật đang nằm bên cạnh mình, trên chiếc lưng ngọc mê người còn có mấy vết cào, dường như nói lên sự điên cuồng tối hôm qua.

"Mẹ nó, mình ra tay thật sao?" Diệp Lăng xoa xoa đầu, từng đoạn hình ảnh hợp lại mà thành trong trí nhớ hiện lên ở não một lần nữa.

Tối hôm qua, phiên long phúc phượng, điên đảo âm dương, sắc xuân cả vườn.

"Bà đây kẹp chết anh! Để anh xem một chút, một lần một đêm ở chỗ bà đây đều là vô nghĩa!"

"Đồ yêu tinh! Cô điên à, đây còn là lần đầu tiên của cô đó, cô chậm một chút!"

"A! Đồ yêu tinh, cô cắn tôi làm gì, cô là chó à!"

"Ha ha, Diệp Lăng, kỹ thuật của tôi thế nào? Tôi có thể nói cho anh biết, mặc dù thực tế tôi chưa có kinh nghiệm, nhưng tôi là ai chứ, tôi là chị đại!"

"Diệp Lăng, tôi cho anh biết, anh hùng trong mơ của tôi phải cưỡi lên mây, mặc áo giáp bằng vàng, tôi biết đó là chuyện vớ vẩn, là điện ảnh."

"Anh hùng của tôi vào lúc tôi khó xử có thể đứng ra, hung hăng càn quấy kiêu hùng, có thể nhất ngôn cửu đỉnh, không gì không làm được!"

Diệp Lăng nhìn Mộ Ngưng Hàm điên cuồng rong ruổi trên người mình nói to, bỗng nhiên xoay người một cái đè cô ở phía dưới, nhếch miệng cười một tiếng.

"Hôm nay tôi sẽ để cô biết, cái gì gọi là nhất ngôn cửu đỉnh!"

"Đừng nói chuyện nữa, ngậm lấy!"

Từng đoạn hình ảnh khó xử khiến cho Diệp Lăng vui mừng trong lòng, ha ha, rốt cục cũng đánh bại được rồi, có điều hình như mình quá lưu tình thì phải?

Quan tâm cô ta làm gì, dù sao cũng đã đến tình trạng này, muốn thế nào thì làm thế đó đi, nhiều nhất chẳng qua là ăn hắn.

Có điều khi Diệp Lăng nhìn về phía vết sẹo trên người Mộ Ngưng Hàm, quả thực ngạc nhiên phát hiện vết sẹo đã biến mất, hơn nữa khi biến mất da thịt non nớt giống như trẻ con, căng mịn bóng láng.

"Chẳng lẽ dương cương chi lực của bản tiểu gia còn có công hiệu thần kỳ thế sao? Nếu mình dùng những thứ này để ra ngoài làm ăn, liệu có bị người ta mang dao thái đuổi mấy con phố hay không?"

Ngay khi Diệp Lăng có ý nghĩ kỳ quái, đột nhiên người đẹp nổi bật bên cạnh xoay người, mở đôi mắt hẹp dài ra, lập tức sững sờ.

"A! Tên khốn khiếp nhà anh! Bà đây làm thịt anh!" Rít lên một tiếng gào thét, Mộ Ngưng Hàm như điên trực tiếp leo lên người Diệp Lăng, hung hăng giơ nắm đấm về phía người Diệp Lăng.

Diệp Lăng vội vàng nắm chặt nắm đấm: "Này, cô điên à? Tối hôm qua là cô chủ động đó? Làm gì liên quan đến tôi đâu?"

"Mẹ nó tôi vẫn là người bị hại, tôi tìm ai nói rõ lí lẽ đây? Có điều anh yên tâm, tôi hoàn toàn sẽ không để anh chịu trách nhiệm, bà đây căn bản không phải người như thế."

"Có điều tôi muốn cảnh cáo anh, anh đừng lộn xộn, hai viên đạn pháo của anh cọ vào lòng tôi ngứa quá, sức lực vận động buổi sáng của tôi vẫn rất lợi hại."

"Một lần một ngày, một ngày một lần, cô muốn nếm thử không?"

Mộ Ngưng Hàm ngây người, nhìn thấy mình lộ ra cảnh xuân thì lập tức kinh hãi, vội vàng nhấc chăn lên che lại cảnh xuân, ngồi xuống giường, miệng phình lên, sắc mặt thay đổi.

"Anh xoay người sang chỗ khác, nếu như dám nhìn lén, bà đây sẽ móc hai tròng mắt của anh."

Diệp Lăng lập tức cười ha ha nói: "Cô kích động như vậy làm gì, đêm qua nên nhìn cũng nhìn, không nên nhìn cũng nhìn rồi, hơn nữa, ông đây thích trên giường không bị cản trở!"

Mộ Ngưng Hàm cắn răng, nâng ngón tay giữa thon dài lên, trực tiếp đá Diệp Lăng xuống giường.

Một phút sau, Diệp Lăng nhìn Mộ Ngưng Hàm một bộ áo da, không khỏi chẹp miệng: "Khoan hãy nói, vừa mặc quần áo, thật đúng là không nhìn ra sức mạnh đêm qua."

"Diệp Lăng! Tôi cho anh biết, nếu như anh dám nói ra chuyện đêm qua, bà đây sẽ giết anh!" Mộ Ngưng Hàm cắn răng, trong ánh mắt như sắp phun ra lửa.

Rượu hại chết người a, về sau không thể uống nhiều như vậy nữa, cho dù hưng phấn bao nhiêu, trong lòng Mộ Ngưng Hàm âm thầm thề!

"Tôi không nói cũng được, thế nhưng cô có thể bịt miệng mấy chục anh em của cô không?"

"Đêm qua cũng không biết là ai kêu gào, muốn để tôi ba phút cút ra khỏi phòng, kết quả đám anh em của cô hưng phấn giống như một lũ sói con." Diệp Lăng cười ha ha.

Mộ Ngưng Hàm sững sờ, mặt xanh mét, vậy mà danh tiếng của mình lại bị tên khốn khiếp trước mắt phá hủy vào đêm hôm qua.

"Có phải đêm qua anh nói cho tôi biết, anh bị mấy bà vợ bức đến nơi này hay không?" Mộ Ngưng Hàm nhíu đôi mày thanh tú nói.

Diệp Lăng gật gật đầu: "Đúng vậy, làm sao? Tôi có thể nói cho cô, cô đừng giống như mấy bà vợ tôi, nếu không, ông đây tình nguyện đi chết."

"Được, tôi sẽ không giống bọn họ, thậm chí tôi cũng có thể cho phép anh đi bên ngoài tìm hoa vấn liễu, nhưng tôi muốn anh cam đoan, anh chỉ trung thủy với tôi, chúng ta kết hôn đi!"

Mộ Ngưng Hàm hít sâu một hơi lạnh lùng nói: "Chờ sau khi chúng ta kết hôn, hội Hồng Kinh của tôi cũng sẽ do anh quản lý, hơn nữa tôi còn có thể cho phép anh tiếp tục tới lui với mấy người bạn gái của anh, đương nhiên, không thể xuất hiện ở trước mặt tôi."

Diệp Lăng vốn đang mỉm cười lập tức sững sờ , chờ một chút, hắn vội vàng đi đến bên cạnh Mộ Ngưng Hàm sờ sờ trán cô: "Cô không phát sốt chứ?"

Mộ Ngưng Hàm trực tiếp vung tay đánh tay Diệp Lăng: "Anh có ý gì?"

"Tôi đã nói với cô, tôi đến nơi này chính là vì hôm qua có chuyện buồn phiền, nếu như tôi có thể vứt bỏ thì tôi còn đau đầu cái rắm a!"

"Hơn nữa, mấy người bọn họ đều đến sớm hơn cô đó, sao cô lại không nói lý lẽ như vậy?"

"Ông đây có tài sản vài tỷ, tôi sẽ vì hội Kinh Hồng mà kết hôn với cô sao? Cô đang bức hôn à!"

"Tôi nhìn trúng là cô, là chính cô, không phải hội Hồng Kinh!"

Nói đùa gì vậy, lão tử phong lưu phóng khoáng, lưu tình ngắt hoa trong bụi, vậy mà cô bảo tôi treo cổ trên ngọn cây của cô sao, đầu bã đậu à?

Mộ Ngưng Hàm không nói gì, chỉ là trong mắt lóe lên một tia sáng nhìn Diệp Lăng, trầm ngâm nửa phút đồng hồ mới điềm nhiên nói: "Dễ thôi, tôi đi giết bọn họ, về sau anh sẽ không có ý nghĩ nữa."

Diệp Lăng nghe xong, lập tức ôm bụng cười ha hả: "Giết bọn họ? Ha ha, cô mau đi đi, tôi cầu còn không được a!"

"Lão đại một tổ chức ở thành phố Đông Hải, vậy mà lại muốn đi giết một sát thủ cấp S, Ngưng Hàm cô đừng làm ông xã cười có được hay không."

Không trách Diệp Lăng cười, giết bọn Táng Hoa sao?

Cho dù tập hợp toàn bộ tổ chức xã hội đen ở thành phố Đông Hải cũng không giết được Táng Hoa a, thậm chí Táng Hoa có thể khiến cho toàn bộ tổ chức xã hội đen ở thành phố Đông Hải gặp phải một trận tai hoạ ngập đầu.

Hơn nữa, bây giờ Táng Hoa cũng không còn là cấp S mà Diệp Lăng nói, mà cường giả bước vào con đường tu tiên!

Đương nhiên, Diệp Lăng cũng sợ Mộ Ngưng Hàm không rõ ràng sức mạnh của cường giả như vậy, cho nên mới nói cường giả cấp S.

Sau khi Mộ Ngưng Hàm nghe xong thì đầu ong ong, cường giả cấp S, cô cũng tình cờ nghe thấy một lần, loại cấp bậc cường giả kia có thể xưng vô địch a!

Bình Luận (0)
Comment