Mộ Ngưng Hàm xoa xoa cái trán, nhẹ nhàng cười một tiếng, cười rất gượng ép.
"Cái đó Diệp Lăng à, anh xem, mặc dù anh không muốn vứt bỏ những hồng nhan tri kỷ đó của anh, nhưng anh có thể đừng giải thích ngây thơ như vậy được không?"
"Tài sản vài tỷ?"
"Bạn gái sát thủ cấp độ S?"
Nói mơ giữa ban ngày, tuyệt đối là nói mơ giữa ban ngày.
Sau khi xảy ra chuyện ở vũ trường Hoàng Triều lần trước, Mộ Ngưng Hàm cũng đã phái người đi tìm hiểu Diệp Lăng, kết quả hoàn toàn là một tên đầu gấu.
Không chỉ không có tiền, chủ yếu vẫn là một tên đầu gấu, nghe nói còn rao hàng thuốc kinh nguyệt, thuốc chữa bệnh ở đầu đường?
Mộ Ngưng Hàm thật sự rất muốn hỏi một câu, đại ca, anh đang tấu hài hay sao?
Thế nhưng lúc này mới mấy ngày?
Vậy mà hắn lại kêu gào nói mình có mấy người phụ nữ, có tài sản vài tỷ, hơn nữa trong mấy người phụ nữ còn có một sát thủ cấp độ S.
"Tôi lừa cô làm gì? Vết sẹo của cô không phải là do tôi trị liệu à?" Diệp Lăng hỏi ngược lại một câu.
Mộ Ngưng Hàm sững sờ, hình như đúng như lời Diệp Lăng nói, vết sẹo là một cái gai trong lòng cô, cho dù là người giàu có như cô cũng không biết đã tìm bao nhiêu thẩm mỹ viện để chỉnh hình.
Thế nhưng kết quả đều là trừ cấy da thì không có biện pháp nào khác, bởi vì vết sẹo đã để thời gian quá dài, hơn nữa chiều sâu cũng rất ngoan cố theo thời gian, căn bản không có biện pháp lấy ra.
Mà cấy da là điều Mộ Ngưng Hàm không hy vọng, dù sao sau khi cấy da, da thịt sẽ không phải của mình, với một người mắc bệnh sạch sẽ như Mộ Ngưng Hàm mà nói thì không dễ chấp nhận.
Thế nhưng vết sẹo quái ác như thế lại được Diệp Lăng trị liệu trong một đêm, tuy Mộ Ngưng Hàm không biết Diệp Lăng dùng biện pháp gì.
"Diệp Lăng, anh muốn lấy được trái tim tôi không?" Mộ Ngưng Hàm đột nhiên chuyển chủ đề.
Diệp Lăng sững sờ, có chút bất ngờ: "Làm gì? Có phải cô muốn nói, đạt được thân thể cô nhưng không chiếm được trái tim cô thì đều vô dụng hay không?"
"Nếu như đạt được trái tim tôi thì có thể triển khai rất nhiều tư thế nha!" Mộ Ngưng Hàm đột nhiên nịnh nọt cười một tiếng, phong tình vạn chủng.
Diệp Lăng sững sờ, tròng mắt mở to.
"Có điều tôi nghĩ, cô hẳn là có điều kiện, nói một chút đi." Diệp Lăng bình tĩnh trở lại, ngồi xuống giường bình tĩnh nói.
Mộ Ngưng Hàm gật gật đầu, ổn định tâm tình mình, sau đó chậm rãi nói ra chuyện về cô.
Mười năm trước, Mộ Ngưng Hàm vẫn là một thiếu nữ như hoa vừa mới bước vào sân trường đại học, khi đó cô xinh đẹp rung động lòng người, là thần tiên trong lòng không ít học trưởng học đệ.
Cũng chính ở thời điểm này, Mộ Ngưng Hàm bị một người nhìn trúng, người này là bá vương trường học, ỷ vào thực lực của bậc cha chú, làm ra không ít chuyện khiến người ta oán trách, đáng tiếc lại không ai dám quản.
Đương nhiên Mộ Ngưng Hàm đã nghe nói về vết nhơ xấu xa của hắn, nghe nói mấy đàn chị đã nhảy lầu tự sát trong trường học cũng có sự nhúng tay của hắn, cho nên Mộ Ngưng Hàm từ chối hắn.
Nhưng điều Mộ Ngưng Hàm tuyệt đối không ngờ rằng, vậy mà người này lại cưỡng ép bắt cô đi, muốn mạnh mẽ chiếm hữu cô, mà Mộ Ngưng Hàm tôn nghiêm cực mạnh từng một lần nghĩ đến cái chết.
Thế nhưng Mộ Ngưng Hàm làm một hành động hù dọa người kia, cho nên người kia buông tha Mộ Ngưng Hàm, có điều vết sẹo dữ tợn trên người Mộ Ngưng Hàm chính là kiệt tác do người kia để lại. Mộ Ngưng Hàm vĩnh viễn không quên, khi từng điếu thuốc lá đang cháy phả ra khói xanh nóng trên người mình, chính mình thấp giọng gào thét, còn người kia thì hưng phấn dữ tợn, làm một việc khiến người ta phẫn nộ.
Từ chuyện đó về sau, Mộ Ngưng Hàm nghỉ học, cô muốn báo thù, cho nên cô thành lập hội Hồng Kinh, cô mang theo mấy người anh em trung thành tuyệt đối với cô, từ một con đường phố giết khu tới Hoa Dương, uy danh hiển hách.
Mà Mộ Ngưng Hàm cô cuối cùng cũng đứng ở đỉnh khu Hoa Dương, chỉ có bang Hắc Long mới có thể vững vàng chèn ép cô, cô cũng bị người ta gọi là Hắc quả phụ.
Hắc quả phụ ra tay hung ác lại độc ác đối với đối thủ, tuy nhiên vẫn lẻ loi một mình, cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy một lời đồn về Mộ Ngưng Hàm.
"Lại là một chuyện cẩu huyết, có điều bây giờ dựa theo thực lực của cô, phái mấy tay súng tới tìm tên khốn khiếp kia bắn chết hắn chẳng phải là xong sao?" Diệp Lăng nhún nhún vai nói.
Với thực lực của hội Hồng Kinh bây giờ, bình thường ngay cả cán bộ cấp cục trưởng đều phải nể mặt Mộ Ngưng Hàm, dùng một câu không thỏa đáng mà nói, khu Hoa Dương có loạn hay không, Hắc quả phụ nói thôi, cũng không tính là có tiếng không có miếng.
Mộ Ngưng Hàm lại cười lạnh: "Nếu như có thể, tôi đã sớm tìm hắn rồi, bây giờ cha hắn đang vững vàng ở vị trí người đứng thứ hai thành phố Đông Hải, anh nói xem tôi còn có hi vọng báo thù không?"
Người đứng thứ hai thành phố Đông Hải!
Trong lòng Diệp Lăng giật mình, vị trí thật lớn a, chẳng phải người đứng thứ hai thành phố Đông Hải chính là bí thư Mạc xuất hiện ở tiệc mừng thọ của Lâm lão gia tử sao?
"Đừng nói là tìm mấy tay súng, cho dù tôi dốc hết hội Hồng Kinh và nhà tôi cũng không động được một cọng tóc gáy của hắn, tôi còn có thể làm gì!" Mộ Ngưng Hàm có chút nản lòng thoái chí nói.
"Thật có lỗi, vừa mới tôi ra điều kiện hơi khó, bất kể như thế nào, bây giờ tôi đã là người phụ nữ thuộc về anh, tôi sẽ không bắt anh vứt bỏ mấy người phụ nữ kia giống hôm qua nữa, dù sao tôi cũng thuộc về giang hồ, đàn ông tìm mấy người phụ nữ đối với tôi mà nói là chuyện quá bình thường."
"Có điều xin hãy cho tôi thời gian, để tôi từ từ tiếp nhận anh, anh hẳn phải biết, chuyện tình cảm chính là như thế."
Mộ Ngưng Hàm mỉm cười, trong nụ cười có rất nhiều bất lực.
Diệp Lăng hít sâu một hơi, đi đến bên người Mộ Ngưng Hàm ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm đi, cô là người phụ nữ của tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô làm thịt tên khốn khiếp kia!"
Mộ Ngưng Hàm vừa muốn nói chuyện, Diệp Lăng lại đưa tay đặt lên miệng cô: "Thực ra tôi càng muốn mở khóa nhiều tư thế hơn."
Mộ Ngưng Hàm cười, cười rực rỡ như anh đào chín mọng, khiến cho người ta nhìn qua liền cực kỳ mê say.
"Bây giờ anh định làm gì?" Mộ Ngưng Hàm hỏi.
Diệp Lăng nhún nhún vai: "Trước tiên đi xem tên khốn khiếp kia là cái thá gì, thuận tiện tìm kiếm hắn."
Mộ Ngưng Hàm lại lắc đầu: "Tôi nói là mấy người phụ nữ trong nhà anh."
Sau khi Diệp Lăng nghe vậy, trên trán lập tức hiện lên ba vạch đen: "Hừ, tôi là đàn ông, đàn ông bình thường, nếu như bọn họ còn dám ép tôi, tôi sẽ rời nhà trốn đi!"
Mộ Ngưng Hàm ngơ ngẩn, lý tưởng hùng tráng như thế có lẽ cũng chỉ có Diệp Lăng mới có thể nói ra.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên Diệp Lăng nhận được một cú điện thoại, sau vài giây ngắn ngủi, Diệp Lăng cúp điện thoại, sắc mặt âm trầm.
Trong điện thoại vang lên một câu nói kèm theo một tiếng hét rồi cúp máy.
"Diệp Lăng, cứu tôi! Khu công nghiệp mới!"
Giọng nói này không phải ai khác, chính là Trầm Nguyệt Tâm!
Đôi mắt Diệp Lăng dần dần lạnh lẽo, sắc bén như đao, toàn thân tràn ngập sát ý nồng đậm, cơ thể Mộ Ngưng Hàm run lên, như thể cô đang ở trong mùa đông giá rét.