Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 161 - Chương 161: Không Ai Có Thể Cứu Được Mày Đâu

Chương 161: Không ai có thể cứu được mày đâu

Khu công nghiệp mới, nói là khu mới, nhưng phần lớn khu này vẫn còn hoang vu.

Lần này Trầm Nguyệt Tâm đến thị sát, chuẩn bị tới đây khai phá một số bất động sản, bởi vì thành phố Đông Hải tấc đất tấc vàng, bất kể khu mới còn chưa khai phá xong hay là thôn trong thành phố đều có tiềm lực tiền bạc rất lớn.

Thế nhưng khi Trầm Nguyệt Tâm thị sát đến nơi người ở thưa thớt cuối cùng, chuyện bất thường xuất hiện, cô bị đối thủ dùng hỏa lực mạnh tấn công điên cuồng.

Vệ sĩ bảo vệ Trầm Nguyệt Tâm ngoại trừ ba bốn người Viên Hoàn ra, toàn bộ đều đã chết, dù là Viên Hoàn cũng bị thương nặng, vết máu loang lổ khắp người, bộ dạng bi thảm.

"Tiểu thư đi mau! Nhanh lên!" Viên Hoàn hét to, vết máu tên mặt khiến anh ta nhìn như ác quỷ trong địa ngục.

Trầm Nguyệt Tâm cắn chặt răng ngà: "Tôi không thể đi được! Cố chịu đi, tôi đã gọi điện thoại cho Diệp Lăng rồi, chỉ cần có thể kiên trì đến khi anh ấy đến, chúng ta sẽ an toàn!"

Từng nhìn thấy năng lực kinh khủng của Diệp Lăng, Trầm Nguyệt Tâm không báo cảnh sát, bởi vì cô biết, dù có báo cảnh sát cũng không ngăn nổi đám kẻ thù có âm mưu sẵn từ trước lại hung hăng này.

Xẹt, một viên đạn lướt qua da đầu Viên Hoàn, Trầm Nguyệt Tâm kinh hãi ngồi sụp xuống mặt đất, Trầm Nguyệt Tâm lúc trước như nàng công chúa tuyết, giờ phút này lại như thôn nữ, toàn thân loang lổ bùn đất.

"Tiểu thư, bất kể Diệp tiền bối có thể đuổi tới hay không, bây giờ cô nhất định phải đi, nếu không sẽ nguy hiểm lắm!"

Viên Hoàn thấp giọng quát: "Hỏa lực của bọn chúng chỉ là thứ yếu, tôi gặp tên đã giết chết bảy tám anh em của chúng ta rồi, tu vi không tầm thường, tối thiểu nhất cũng có tu vi Hậu Thiên, bốn năm tàn binh bại tướng chúng ta không ngăn được hắn đâu."

Viên Hoàn không nói rằng, bọn họ chỉ sợ không kiên trì nổi đến lúc Diệp Lăng đến, một khi Diệp Lăng không đuổi tới kịp, bọn họ chết, như vậy Trầm Nguyệt Tâm sẽ gặp nguy hiểm.

Giờ phút này Trầm Nguyệt Tâm lại có phần bình tĩnh lắc đầu: "Viên Hoàn, bây giờ dù tôi có được các anh che chở bỏ trốn, nhưng anh cho rằng tôi có thể trốn được sao?"

"Một tên cường giả Hậu Thiên, muốn giết chết một người phụ nữ yếu đuối như tôi, anh cảm thấy tôi có thể bỏ trốn dưới mắt hắn sao?"

Viên Hoàn yên lặng, không biết nên phản bác ra sao, đúng vậy, dù có muốn trốn, cũng phải trốn được.

"Bảo vệ tiểu thư, tất cả rút lui!" Nhìn thấy lại một anh em nữa chết đi, Viên Hoàn cắn răng đè nén thống khổ trong lòng, lau đi nước mắt nơi khóe mắt hét to.

Trong bốn vệ sĩ còn ba người vây quanh Viên Hoàn, ai ai cũng cố lên tinh thần, trong lòng bọn họ, tính mạng của Trầm Nguyệt Tâm là quan trọng nhất, cho dù chết, cũng không thể để Trầm Nguyệt Tâm gặp nguy hiểm được.

Vèo vèo, từng bóng người màu đen điên cuồng đuổi theo từ nơi không xa, súng tiểu liên trên tay xả đạn liên hồi, đạn bắn vào bức tường đổ nát, bụi đất bay lên mù mịt.

"Viên ca, bảo vệ tiểu thư rút lui! Nhanh!" Một người đàn ông cầm AK47 trong tay hét lên, bọn họ đều là vệ sĩ của Trầm Nguyệt Tâm, có chứng nhận sử dụng súng, còn là cường giả tuyệt đối đi ra từ trong gia tộc, song cũng chỉ giới hạn ở người bình thường mà thôi.

Bây giờ bọn họ đối mặt với sát thủ mạnh đã không còn sự cao ngạo như khi đối mặt với người thường nữa, nói câu không dễ nghe, đó là như chó nhà có tang.

Thế nhưng bọn họ nhất định phải cam đoan Trầm Nguyệt Tâm được an toàn, đây là sứ mệnh bọn họ gánh vác, là sứ mệnh duy nhất Trầm gia giao phó cho bọn họ.

Viên Hoàn sững sờ, đương nhiên biết bây giờ bọn họ lao ra có ý nghĩ gì, bây giờ lao ra, đó là một con đường chết.

Thế nhưng... Thế nhưng nếu không lao ra, kẻ địch sẽ xông đến, một khi xông đến, bọn họ cũng sẽ phải chết.

"Các anh em, bảo trọng!" Viên Hoàn cắn răng, nước mắt rơi như mưa trên mặt đất, đã bao nhiêu năm rồi anh ta không hề khóc, nhưng hôm nay từ biệt chỉ sợ rất khó gặp lại nhau.

Mấy người khác nhếch miệng cười, đưa tay lau đi nước mắt khóe mắt: "Tiểu thư, kiếp sau chúng tôi vẫn sẽ bảo vệ cô!"

Nói xong câu này, mấy người liền xông ra ngoài, trong tay xả đạn như điên, giết chết được tròn sáu kẻ địch.

Viên Hoàn thấy vậy, kéo Trầm Nguyệt Tâm bỏ chạy, nếu như bây giờ còn không trốn đi, như vậy sự hi sinh của mấy người họ sẽ uổng phí.

Đôi mắt Trầm Nguyệt Tâm đỏ bừng, nước mắt rưng rưng nơi vành mắt: "Tôi nhất định sẽ báo thù cho các anh! Nhất định!"

Cô như đang thề, trong lòng Trầm Nguyệt Tâm buốt nhức đau đớn, những người đã ở bên cạnh cô từ nhỏ, tình cảm bao nhiêu năm như người thân, thế nhưng bây giờ lại phải chết thảm ở trước mắt mình.

"Nhanh! Trầm Nguyệt Tâm bỏ trốn, mau đuổi theo giết cô ta!" Một tên thủ lĩnh vẫy tay, sau lưng chỉ còn chưa đầy mười tên sát thủ liên tục bóp cò súng.

Đoàng đoàng đoàng, từng viên đạn đâm xuyên qua lồng ngực vệ sĩ Trầm Nguyệt Tâm, từng giọt máu tươi rơi xuống mặt đất, hòa vào đất cát.

Thế nhưng cơ thể bọn họ vẫn đứng vững, trong ánh mắt đã không còn sức sống, trên tay vẫn còn cầm súng máy cực nóng.

Niềm tin, chính là niềm tin khiến bọn họ sau khi chết đi rồi, vẫn đứng sừng sững trên mảnh đất, không muốn ngã xuống.

Một lão già mặc áo bào xám lặng lẽ không tiếng động xuất hiện trước mặt thủ lĩnh sát thủ, sắc mặt lạnh lẽo, hai tay dính đầy máu tươi.

"Lão Lý, để Trầm Nguyệt Tâm bỏ trốn rồi!" Thủ lĩnh sát thủ cúi đầu, giọng trầm thấp, thậm chí có phần run rẩy.

Thủ lĩnh sát thủ chinh chiến ở vô số chiến trường trong ngoài nước, nói là Tử thần cũng không đủ, người chết trên tay hắn không có mấy nghìn cũng có hàng trăm, nhưng hắn ta không hề dám có chút bất kính với lão già trước mặt.

Không có nguyên nhân gì ngoài lão già này chính là cường giả Hậu Thiên cường đại, nếu chọc ông ta nổi giận, chỉ sợ có mười mạng cũng không đủ chết.

Cường giả Hậu Thiên, đó là cường giả tuyệt đối trên cấp S, là vị vua tuyệt đối trong thế giới ngầm.

Lão Lý cười nhẹ một tiếng: "Vậy thì sao? Bản tọa muốn giết cô ta, cô ta trốn đi được sao?"

"Nha đầu Trầm gia, nếu là khi tộc trưởng Trầm gia không bị thương, có lẽ ta còn phải lo lắng một hai, nhưng một con hổ già bị thương, sao có thể là đối thủ của con Lang Vương hung hăng được."

Lão Lý ví von mình là Lang Vương hung hăng, ví ông nội Trầm Nguyệt Tâm thành hổ già bị thương.

Lão Lý ấn mũi chân, ông ta như bóng ma biến mất khỏi trước mặt thủ lĩnh sát thủ như một cơn gió.

Cách hơn nghìn mét, Viên Hoàn há miệng thở hổn hển, tay cầm súng máy cũng đang run rẩy, anh ta liều mạng giết hết kẻ thù đuổi theo, không còn sức để đánh thêm trận nào nữa.

"Tiểu thư, cô hãy đi mau! Nhanh lên! Bây giờ bọn chúng chỉ còn hai tên, bây giờ cô hãy chạy đi, đi tìm Diệp tiền bối!" Viên Hoàn nói rồi, co quắp ngồi trên mặt đất.

Trầm Nguyệt Tâm vội vàng muốn đỡ Viên Hoàn dậy, nhưng một giây sau, đột nhiên có cơn gió mạnh thổi qua, bão cát làm mờ mắt người.

"Ha ha, hôm nay bọn ngươi đừng hòng đi được, không có bất kỳ ai có thể cứu được mạng của bọn ngươi đâu!" Giọng nói uy nghiêm đầy tàn độc vang lên.

Lão Lý mặc trường sam màu xám xuất hiện ở đây, khuôn mặt nở nụ cười, lại mang theo sát ý nồng đậm.

Viên Hoàn cắn răng giãy dụa đứng dậy, súng trong tay xả đạn như điên, nhưng những viên đạn đến gần lão Lý lại bay chậm lại, sau đó như bị sức mạnh vô cùng khiến cho rơi rụng trên mặt đất.

Bộp, bộp, tiếng đạn rơi xuống không khác gì bùa đòi mạng.

"Dám ra tay với bản tọa, ngươi phải chết trước!" Lão Lý nói rồi, gảy nhẹ ngón tay, một sợi sáng màu xám bắn tới đùi Viên Hoàn.

Sắc mặt Viên Hoàn bỗng nhiên tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi, có thể thấy đang ra sức chịu đựng đau đớn, co quắp ngồi dưới đất, một chân không ngừng run rẩy, rõ ràng là đã tàn phế.

"Ông muốn giết tôi à?" Lúc này Trầm Nguyệt Tâm lại như hoàn toàn bình tĩnh lại, đứng trước mặt Viên Hoàn, trầm giọng nói.

Lão Lý cười quái dị: "Cô cho rằng, còn ai cứu được cô sao?"

Bình Luận (0)
Comment