Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1559 - Chương 1560: Nguy Cơ

Chương 1560: Nguy cơ

Diệp Lăng đã sống tối thiểu 10 vạn năm nhưng hắn chưa từng nghe nói đến thần thông như thế.

Một thần thông có thể bòn rút công kích và phân giải tiêu hao Tiến Lực của địch nhân ư?

“Hừ, vậy ta sẽ trực tiếp trấn áp người luôn để xem đây rốt cuộc là cái quỷ gì? !"

Viu!

Diệp Lăng chỉ một điểm, Bát Cực Khốn Thần Châu bay ra, từng đạo thần quang phóng ra phi vút về phía tên kia. Người đã quỷ dị như vậy thì ta đây không cần giảng nhân nghĩa đạo đức chó má gì nữa, trực tiếp nhốt lại rồi đánh là xong.

Bát Cực Khốn Thần Châu dùng để vây khốn một tên sát Kiếp Tiên Đế thì hoàn toàn không có vấn đề, thời gian vay nhốt đủ cho Diệp Lăng giết hắn vài lần cũng được.

Nhưng ngay sau đó một chuyện xảy ra khiến Diệp Lăng suýt nữa chửi má nó, trái tim hắn cũng có chút không chịu nổi.

Bát Cực Khốn Thần Châu đang bay đi đột nhiên rơi xuống đất, thần quang cũng biến mất vô ảnh vô tung.

Hạt chầu trên mặt đất kia chẳng còn chút khí tức Thần khí nào, dường như nó chỉ là một viên bi thủy tinh thông thường mà thôi.

“Má nó, gặp quỷ à?"

Diệp Lăng Sợ hãi rống to, ngươi đùa lão tử à? Đây chính là Thần khí đấy, sao đột nhiên lại có vấn đề vào lúc này?

Bóng người mơ hồ đối diện không nhân cơ hội xuất thủ, y chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Lăng.

“Lão tử không tin!"

Diệp Lăng thu hồi Bát Cực Khốn Thần Châu, hắn lại chỉ một điểm, Nhất Niệm Giang Sơn bay ra, Thúy Trúc xanh biếc khiến thế giới hoang vu này có thêm chút sinh khí.

Nhưng ngay sau đó tình cảnh tương tự lại xảy ra, Nhất Niệm Giang Sơn ảm đạm rơi xuống đất, trông nó như một cây trúc bình thường.

“Má nó, đùa ta thật à? !”

Diệp Lăng ngây ngẩn, hai Thần khí đều không thể phát huy uy lực, đùa gì thế? Thánh Điện mà có thể phế cả hai Thần khí của hắn ư?

Nhớ lại Lôi Vực biến mất một cách ly kỳ, Diệp Lăng kinh hãi rợn tóc gáy, thủ đoạn thần thông phải mạnh mẽ cỡ nào thì mới có thể áp chế hắn như vậy.

“Ta không tin, lão tử vẫn còn thứ khác!"

Diệp Lăng lôi Bát Bộ Phù Đồ ra, Bát Bộ Phù Đổ mạnh mẽ vô song còn chưa bay ra thì đã trực tiếp rơi xuống đất.

Ầm! Thanh âm giòn vang khiến lỗ tai Diệp Lăng đau đớn, trong lòng tê dại, những chuyện vừa xảy ra đã hoàn toàn lật đổ mọi nhận thức tư duy của hắn.

Bát Bộ Phù Đồ là chỉ bảo của Long tộc thượng cổ chứ không phải một khối sắt vụn vô danh! Vậy mà hiện giờ nó vô duyên vô cớ trở nên vô dụng như vậy ư? Uy danh hiển hách trong truyền thuyết đầu?

“Này, người đừng không có tiền đồ như vậy, đứng dậy đi!"

Diệp Lăng tức giận quát Bát Bộ Phù Đồ đang nằm trên mặt đất, hiện giờ trừ tạo hình có chút đặc biệt ra thì nó chẳng khác gì một khối đồng nát sắt vụn!

Ba đại Thần khí đều không thể phát huy, cuối cùng Diệp Lăng cũng hiểu được rằng tất cả pháp bảo đều không thể dùng ở nơi thần bí quỷ dị này. Hơn nữa, Diệp Lăng dám khẳng định việc Lôi Vực biến mất cũng liên quan đến nơi này, chắc chắn không thể sử dụng pháp bảo hay thần thông tại đây.

Như vậy hắn chỉ có thể so đấu Tiên Lực và kinh nghiệm kỹ xảo, những thủ đoạn khác hoàn toàn không thể dùng.

“Hừ, nếu vậy thì cứ đánh đi, tiện thể ta sẽ thể nghiệm xem nếu không có vật phụ trợ thì ta có thể chiến đến trình độ nào!"

Ầm!

Diệp Lăng kiềm nén sự táo bạo trong lòng, Tiến Lực khủng bố nhộn nhạo lan tràn khắp hành lang.

Diệp Lăng gio kiếm lên, kiếm quang phun trào trên mũi kiếm.

Viu!

Diệp Lăng trực tiếp lao đi, kẻ cầm đao cũng bổ tới, hai vệt sáng lạnh lẽo xé rách hư không, xuyên thủng toàn bộ hành lang. Coong một tiếng, thân thể hai người chấn động, Diệp Lăng cảm thấy khí huyết trong cơ thể đang không ngừng sôi trào, sắc mặt hắn đỏ bừng, hắn lập tức tiếp tục tiến công.

Xoạt xoạt xoạt! Hàn quang trút xuống như mưa bão giáng lên hành lang, thân ảnh hai người không ngừng va chạm kịch liệt.

Diệp Lăng xuất chiếu rất nhanh, tối thiểu là trước đây hắn chưa bao giờ gặp phải kẻ nào có thể nhanh bằng hắn, nhưng hiện giờ hắn phát hiện mình mới là kẻ chậm hơn. Kẻ đối diện vô cùng kinh khủng, vung đao nhanh như sét đánh, mỗi khi đao giơ lên thì ngay sau đó nó đã đánh tới trước mắt hắn. Mỗi chiều đều khủng bố tuyệt luân, tuôn ra lực lượng làm người ta sợ hãi, hơn nữa mỗi đao đều phân giải ăn mòn Tiến Khí của Diệp Lăng. Càng đánh thì Diệp Lăng lại càng kinh hãi, người này rốt cuộc là tồn tại như thế nào, sao y lại cường đại như vậy?

Hắn đã mở ra 9 Thần Mạch, có cả Diệt Cực Kim Thân bát trọng và lực lượng Long tộc, nếu chỉ xét về khí lực thì hắn có thể là vô địch dưới cấp bậc Thánh Nhân. Nhưng hiện tại hắn lại bị kẻ kia chèn ép gắt gao.

Rầm rầm rầm!

Kẻ kia cầm đao giơ lên, hai tay nắm chuôi đao hung hăng chém Diệp Lăng, uy thế cực kỳ khủng bố!

Diệp Lăng kinh hãi, hắn thấy ánh đao kéo dài liên miên chập chờn như sóng lan đến. Xoẹt! Tiếng đao rít lên, ánh đao chói lòa giáng xuống, sắc mặt Diệp Lăng cực kỳ ngưng trọng, Tiến Lực trong cơ thể ngưng tụ trong Diệt Tiên Kiếm.

“Cút!"

Diệp Lăng nâng kiếm lên đỡ, hắn không sợ hãi chút nào. Nhưng tiếp đó trên thân thể hắn xuất hiện gợn sóng lan từ đỉnh đầu cho đến bàn chân rồi không ngừng phân tán ra bốn phía.

Phụt!

Sắc mặt Diệp Lăng trắng bệch phun ra một ngụm máu tươi, uy lực một đao này quá mức khủng bố!

“Cút!"

Diệp Lăng rống to lộ ra hàm răng nhuốm máu, hai cánh tay hắn nắm chặt kiếm giơ lên, từng cỗ lực lượng tuôn trào tràn vào thân kiếm.

Két!

Thanh âm chói tai vang lên, bóng người mơ hồ kia lui lại vài chục bước mới dừng lại được.

Diệp Lăng cầm Diệt Tiên Kiếm, tròng mắt hắn đỏ lên như một con sói khát máu, tản ra sát khí khủng bố trước nay chưa từng có, hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia.

“Ta không cần biết ngươi rốt cuộc là thứ gì! Hôm nay, ngươi sẽ phải chết ở đây!"

Hắn lộ ra răng nanh sắc bén, phong mang hoàn toàn triển lộ!

Bình Luận (0)
Comment