Diệp Lăng tỏa sát khí cuồn cuộn, tròng mắt đỏ tươi như máu, tay cầm Diệt Tiên Kiếm ong ong chấn động.
“Giết!"
Diệp Lăng đột nhiên gào to, hắn lao vút đi, trường kiếm đâm về phía tên kia, kiếm quang xán lạn phóng ra, lực lượng hủy diệt sôi trào Thân ảnh mơ hồ kia lập tức đưa đao lên đỡ.
Coong! Lực lượng cường hãn càn quét tràn ra giữa hai người nhưng Diệp Lăng không hề ngừng lại, hắn dùng sức đẩy lui thân ảnh kia, sau đó tiếp tục tấn công.
“Chết đi cho ta!"
Diệp Lăng vung kiếm, thần kiếm tràn ngập tử kim quang, lực lượng 9 Thần Mạch dũng mãnh tràn vào thân kiếm.
Lần này Diệp Lăng không dùng lực lượng hủy diệt chân ý mà là dung nhập lực lượng viên mãn của cực điểm chân ý vào mũi kiếm. Bỏ qua một phần, mạnh hơn ba phần! Ông!
Thanh kiếm chém ra đường cong xảo quyệt phá vỡ khoảng không, hư không tan vỡ thành mảnh nhỏ, khe nứt rậm rạp lan tràn.
Một kiếm xán lạn như tinh quang chiếu rọi vào đôi mắt đờ đẫn của thân ảnh kia, dường như nó đã đánh thức linh trí của y.
Y lập tức lui lại, tay nắm chặt thanh đao, từng luồng đao phong điện cuồng phóng ra. Rầm rầm!
Hào quang vô biên chiếu rọi, gió bão nổi lên quanh thân y.
Coong!
Tiếng vang sục sôi khiến Diệp Lăng run lên, gió bão càn quét lướt qua hắn, lực lượng khủng bố truyền ra từ thanh đao kia trực tiếp đánh vào trong thân thể Diệp Lăng.
Diệp Lăng cố nuốt xuống máu tươi đang trào ra trong họng, hắn cắn răng cầm kiếm đánh trả, tốc độ cực kì nhanh.
Phụt! Thân ảnh mơ hồ kia căn bản không kịp đánh trả, y bị Diệp Lăng đâm xuyên lồng ngực, y lảo đảo lui lại mấy bước. Âm, thanh đao rơi xuống đất, sau đó thân ảnh mơ hồ kia chậm rãi tiêu tán, hành lang cũng vỡ nát. Giờ phút này, Diệp Lăng cảm thấy Cửu U Chi phí trong thân thể mình bạo động không khống chế được, dường như nó đang được thứ gì đó chỉ dẫn.
Trong thế giới vỡ nát, Cửu U Chi Khí đột nhiên bao lấy Diệp Lăng rồi mang hắn bay đến một nơi nào đó.
Khi Diệp Lăng thanh tỉnh, hắn đã đứng trong một đại điện, đại điện này rất trống trải, vô cùng rộng lớn nhưng có chút u ám.
Trong đại điện có bốn cây cột nằm ở bốn hướng Đông Nam Tây Bắc cách xa nhau, ở trung tâm đặt một chiếc ghế màu đen.
“Đây là đâu?"
Diệp Lăng nhìn xung quanh, nơi đây cực kỳ vắng vẻ, chỉ có từng luồng tử khí lượn lờ trong trời đất.
May mà nơi này không phải thế giới chân không nữa, tối thiểu ở đây có gió và tử khí, tuy không bừng bừng sinh cơ nhưng ít nhất cũng có gì đó.
Diệp Lăng tìm kiếm xung quanh, đột nhiên một thân ảnh chậm rãi ngưng tụ ngồi trên ghế, thân thể cao lớn vĩ ngạn mặc trường bào màu đen, dường như trên khuôn mặt mơ hồ có một đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm Diệp Lăng.
“Ngươi là người nhận truyền thừa của tộc ta trong thiên địa này sao?"
Giọng nói người kia trầm khàn, một tia lực lượng hỗn loạn thoáng xuất hiện, hư không vỡ nát trở thành hư vô.
Diệp Lăng kinh hồn táng đảm, người này quá kinh khủng, chỉ một chút khí tức vô ý phát ra mà đã có uy lực hơn xa một kích toàn lực của cường giả Cửu Kiếp Tiên Đế, thậm chí Diệp Lăng chưa từng thấy Thánh Nhân nào khủng bố như vậy. Rốt cuộc người kia là thần thánh phương nào?
“Tu vi Thất Kiếp Tiên Đế tu luyện Cửu U Đế Công đến cảnh giới bát trọng, miễn cưỡng thông qua. Nhưng chỉ vậy thôi thì người không có cơ hội tham dự tranh đoạt Đại U Minh Thiện, truyền nhân của bổn tọa tuyệt đối không thể thua kém những kẻ khác!"
Hắc ảnh kia chậm rãi nói, trong lòng Diệp Lăng run lên, hắn không biết Đại U Minh Thiên là gì.
Diệp Lăng chưa từng nghe nói có nơi nào gọi là Đại U Minh Thiên trong tam giới này, chẳng lẽ đó là một không gian tách biệt không ai biết ư? “Nội tình tạm được, kỳ ngộ thì qua. Chà, người trong thế giới này thì tôi đa cũng chỉ đến vậy mà thôi, ta không thể quá miễn cưỡng, đành thuận theo tự nhiên thôi vậy."
Hắc ảnh kia lãnh đạm nói, sau đó y đứng lên, áo bào đen bay phần phật, ánh mắt y nhìn chăm chú vào Diệp Lăng, y cười lạnh nói.
“Ta là chí tôn của U Minh Thiên, tên nhóc nhà ngươi không tồi, kiếp trước tiến vào Cửu U Địa Ngục cướp đi Cửu U Đế Công, hiện nay lại trở về lịch lãm. Ta cho người một cơ hội, nếu người có thể đột phá đến Cửu U Đế Công cửu trọng thì ta sẽ cho ngươi một cơ duyên, trong cái gọi là tam giới này không có ai tặng nổi cơ duyên như vậy đâu!"
Hắc ảnh kia ngạo nghễ quát, Diệp Lăng lập tức sững sờ, dường như hắn nghĩ tới điều gì đó.
Cái gọi là tam giới ư?
Người này không phải sinh linh tam giới!
Diệp Lăng cảm thấy tràn đầy nguy cơ, kẻ kia không phải sinh linh tam giới thì rốt cuộc y là tồn tại phương nào? !
“Cửu U Chi phí không có căn nguyên. Nếu ngươi muốn đột phá thì sẽ phải ngộ!”
“Thiên địa ngũ hành có hàng vạn hàng nghìn đạo, kỳ thực mỗi đạo đều tương liên tương đồng! Địa phong thủy hỏa, sinh tử tương khắc, mỗi chủng đạo đạt tới cực hạn thì đều là một đại đạo!”.
“Ba ngàn đại đạo trong tam giới này rồi sẽ chỉ ngưng tụ thành một đạo mà thôi"
Ầm!
Diệp Lăng cảm thấy mình như một học sinh tiểu học bị người ngoài hành tinh phá vỡ mọi tri thức suy nghĩ vốn có.
Cái gì gọi là tương liên tương đồng, sao lại không có cái gọi là tương khắc? Đạo chính là đạo, thiên địa ngũ hành có tương sinh tương khắc, sao tất cả có thể dung hợp lại với nhau?
Ba ngàn đại đạo có thể dung hợp lại sao?
Đùa gì thế? Nói vậy thì chẳng phải là chỉ cần cứ đi mãi là có thể thâu tóm ba ngàn đại đạo sao? Lời bóng đen này nói quá mức kì quái khiến cho Diệp Lăng không thể tin được, thậm chí cảm thấy rất sai lầm.
“Tiểu bối. Ta thưởng cho ngươi một cơ duyên, người phải nắm chắc đấy, ha ha!"
Ầm!
Hắc ảnh chỉ một điểm, một đạo hắc quang hoàn toàn bao phủ Diệp Lăng!