Hắc quang biến mất, trước mắt Diệp Lăng xuất hiện một thế giới mênh mông!
Hắn đang đứng trên một vùng đất lơ lửng, nơi đây có bốn đạo xiềng xích khóa chặt bốn hòn đảo nhỏ ở 4 phía. Trên 4 hòn đảo tỏa ra hào quang lộng lẫy có màu sắc hoàn toàn khác biệt, từng luồng khí tức huyền bí tràn ngập trên đảo.
“Thông qua 4 đảo Địa, Phong Thủy, Hỏa thì sẽ lấy được cơ duyên, nếu không sẽ bị trục xuất khỏi Thánh Điện, trở về tam giới"
Giọng nói của nam tử hắc bào chậm rãi vang vọng trong thiên địa, thanh ấm mênh mông phiêu miểu khiến tâm tình chấn động run rẩy.
“Địa Phong Thủy Hỏa?”.
Diệp Lăng thì thào, đó không phải là Tứ Tượng ư? Chẳng lẽ bốn đảo này tương tự Tứ Tượng trận?
Những suy nghĩ nhiều cũng chẳng để làm gì, Diệp Lăng thở sâu, hắn nhanh chóng tiến về phía đảo nhỏ tản ra thanh quang phiêu miểu.
Rầm rầm!
Chân đạp lên xiềng xích, thân ảnh bay thẳng lên trên đảo.
Hòn đảo này rộng lớn vô biên, Diệp Lăng dùng ý thức dò xét mà cũng không thể tìm thấy điểm cuối, Diệp Lăng có ảo giác rằng nơi đây không phải một hòn đảo mà là một thế giới độc lập!
Trong thế giới này không có bất kỳ thứ gì, chỉ có một ngọn cỏ xanh biếc ở trung tâm cách hắn rất xa.
“Cỏ ư?"
Diệp Lăng nghi ngờ, đó là thứ gì? Chẳng lẽ cọng cỏ đó là boss, nhổ nó lên là có thể thông qua cửa ải này ư?
Hình như suy đoán này hơi hoang đường, có lẽ khảo nghiệm chân chính còn chưa xuất hiện.
Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ ôn hòa thổi qua, tâm tình Diệp Lăng thoải mái thả lỏng nhưng rồi hắn đột nhiên ngẩn người. Hắn có cảm giác hơi đau nhói trên gò má, có chất lỏng gì đó chảy xuống mặt đất, hắn cúi đầu nhìn, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.
Đó mà máu!
Có một giọt máu đỏ tươi chói mắt nằm dưới đất, Diệp Lăng đưa tay sờ gò má thì thấy một vết rách nhỏ còn đang chảy máu.
Diệp Lăng cảm thấy da đầu tê dại, hai mắt lộ ra thần sắc sợ hãi!
Một cơn gió mà lại có thể lặng yên tạo thành một vết thương trên thân thể hắn, chuyện gì đã xảy ra vậy? Thân thể hắn vô cùng cường hãn, tu luyện Diệt Cực Kim Thân đến bát trọng và còn mở ra chín Thần Mạch, trong cơ thể tràn đầy Long lực, vậy mà hắn lại bị một cơn gió tổn thương ư?
Vù!
Đột nhiên lại có thêm một cơn gió thổi tới, Diệp Lăng chấn động, Long Phượng Bảo Thể trực tiếp xuất hiện bao ngoài thân thể.
Diệp Lăng vô cùng ngạc nhiên vì hắn đã có thể sử dụng thần thông, đây là tin tức tuyệt vời nhất, tối thiểu là hắn sẽ có thêm phần thắng. Nhưng khi cơn gió thổi qua Diệp Lăng, Long Phượng Bảo Thể bao quanh người hắn bị cắt vụn.
“Con bà nó!"
Diệp Lăng choáng váng, chuyện gì vậy? Chỉ là một cơn gió mà lại nhẹ nhàng xé nát Long Phượng Bảo Thể như vậy ư? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? !"
Diệp Lăng ngẩn người, chẳng lẽ đây chính là khảo nghiệm chân chính, nhưng phải làm sao để vượt qua, chẳng lẽ cứ thế hứng đòn ư?
“Qua bên kia thử xem sao!”.
Diệp Lăng cắn răng quyết định, chân đạp mạnh, thân ảnh lao đi như gió về phía ngọn cỏ.
Đúng lúc này, gió bão nổi lên, cuồng phong gào thét, thân ảnh Diệp Lăng không ngừng lắc lư quay cuồng như con diều bay trong bão.
Phụt!
Diệp Lăng ngã bay ra ngoài, hắn phun ra một ngụm máu tươi, trên lồng ngực chẳng chịt vết thương.
“Mẹ nhà nó, giờ phải làm sao? !"
Diệp Lăng vô cùng phẫn nộ, cơn gió này quá quỷ dị, tốc độ của hắn nhanh như vậy mà vẫn không thể vượt qua, hơn nữa sức gió quá lớn và còn sắc bén như đao.
Dù hiện tại Diệp Lăng đã dừng bước nhưng gió bão vẫn rít gào càn quét, từng luồng gió quỷ dị quét qua khiến Diệp Lăng phải trốn tránh không ngừng.
Tiên Khí còn chưa kịp tụ lại bảo vệ thân thể thì đã bị cuồng phong xé nát, hơn nữa gió càng ngày càng lớn, càng lúc càng nhanh!
Trong cơn cuồng phong, Diệp Lăng không có chỗ ẩn thân, vết thương trên người càng ngày càng nhiều.
“Nên làm gì bây giờ! ?"
Diệp Lăng cắn răng, đột nhiên hắn nhìn thấy gốc cỏ nhỏ đang đong đưa theo gió, nó hoàn toàn không bị tổn hại chút nào. Cảnh tượng này khiến Diệp Lăng ngây ngẩn, Cơn cuồng phong đáng sợ mà lại không thể lay động cỏ nhỏ ư?
Đùa gì thế? Một cây cỏ nhỏ mà lại cản được cơn cuồng phong đáng sợ như vậy, trong này tuyệt đối có điều mờ ám, hoặc có lẽ cọng cỏ này chính là yếu tốt quyết định để thông quan!
Diệp Lăng lập tức có quyết định, dù thế nào thì hắn cũng phải liều mạng một lần, biết đâu lại thành công? Trong cơn cuồng phong, thân thể Diệp Lăng như con thuyền cô độc bơi giữa biển giông bão, nó trôi theo dòng nước, thậm chí có nguy cơ lật thuyền bất cứ lúc nào. Âm!
Cửu Đại Tiên Anh hoàn toàn sôi trào, quanh thân thể hắn lóe ra từng luồng tinh quang quỷ dị, đây chính là sức mạnh thần bí của tinh quang chi thể.
Viu!
Diệp Lăng lao về phía nhánh cỏ nhỏ, cuồng phong đầy trời dường như đã nhận ra quyết định của hắn, gió bão khủng khiếp thổi tung toàn bộ thiên địa, trên người Diệp Lăng tăng thêm vô số vết thương chói mắt lộ cả xương, cảnh tượng quỷ dị khủng bố khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Diệp Lăng liên tục bị gió thổi ngã xuống đất, dường như cơn cuồng phong đáng sợ kia là một vị cường giả vô địch muốn trấn áp Diệp Lắng. Lực lượng mạnh mẽ của hắn hoàn toàn không thể thi triển trong gió, mỗi lần hắn muốn vọt tới chỗ ngọn cỏ kia thì đều bị cơn gió mạnh hơn hất bay ra ngoài.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Liên tục bị hất ngã khiến sắc mặt Diệp Lăng trắng bệch, hắn đã bị thương rất nặng, khóe miệng trào máu tươi, trong mắt tràn đầy khí lạnh.
“Đây là khảo nghiệm ư?"
“Mẹ nó. Rõ ràng là đang chơi ta mà!"
Diệp Lăng tràn đầy tức giận, đây mà là khảo nghiệm ư? Tối thiểu phải cho hắn cơ hội phá giải thế trận chứ! Nhưng hiện giờ hắn muốn đến gần ngọn cỏ kia cũng không được thì phải vượt qua thế nào? ! Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị cuồng phong vùi dập đến chết, chưa kể vẫn còn ba hòn đảo khác nữa!
“U Minh?"
“U cái píp!"
Diệp Lăng nổi giận đùng đùng chửi ầm lên, hắn cắn răng quyết tâm, hít sâu một hơi, thần sắc nghiêm nghị nhìn nhánh cỏ đung đưa kia.
“Lão tử không tin là mình còn không bằng một cọng cỏ"
Viu!
Diệp Lăng lại lao đi, tất cả chiến lực trong thân thể sôi trào cuồn cuộn!