Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1562 - Chương 1563: Ta Muốn Tự Kỷ

Chương 1563: Ta muốn tự kỷ

Diệp Lăng không ngừng bị cuồng phong từ bốn phương tám hướng thổi quét khiến hắn không thể tìm được lối ra. Crắc.

Vết thương trên thân thể lại tăng thêm, ánh mắt kiến nghị của Diệp Lăng không dao động chút nào. Nếu hắn đã quyết liều mạng thì hắn sẽ chiến đấu tới cùng!

Huống chi Diệp Lăng cũng đã phát hiện ra chút quy luật của gió, hắn không thể cậy mạnh đi ngược gió mà phải thuận theo chiều gió. Gió như nước, nhu khắc cương, gió cũng vậy, đặc biệt là trong tình huống gặp phải cuồng phong như hiện tại thì lại càng không thể cậy mạnh, không thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

Kỳ thực ban nãy khi Diệp Lăng đang nóng nảy phiền muộn thì hắn đã nhận ra gợi ý từ cây cỏ kia, vì sao một gốc cỏ nhỏ như vậy lại có thể sinh trưởng trong hoàn cảnh khắc nghiệt thế này? Đó là vì ngọn cỏ này chập chờn theo gió, uốn mình thuận theo, nếu không thì nó đã bị cuồng phong thổi bất gốc từ lâu rồi.

Vì vậy Diệp Lăng rút ra bài học, hắn thuận theo gió, không ngừng lắc lư lướt qua những trận cuồng phong.

Mỗi lần tìm ra khe hở thì Diệp Lăng sẽ nhanh chóng né thoát cuồng phong, tuy vết thương trên người đang không ngừng tăng lên nhưng hắn lại rất kích động. Ngọn cỏ nhỏ chập chờn kia đã ở ngay trước mặt hắn, chỉ cần đưa tay ra là có thể nhổ nó lên.

Viu!

Nhân cơ hội gió chưa quét đến, Diệp Lăng lập tức cúi xuống nắm lấy cây cỏ nhổ nó lên nhưng hắn lập tức biến sắc. Một cơn cuồng phong thổi qua, Diệp Lăng không những không thể nhổ được cỏ mà còn loạng choạng như sắp ngã.

Crắc, crắc!

Ngọn cỏ vốn mềm yếu nghiêng ngả đột nhiên biến thành một thanh đao sắc bén cứa lên lòng bàn tay Diệp Lăng.

Tí tách.

Máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay nhuộm đẫm ngọn cỏ, Diệp Lăng nổi giận, hắn điểm mũi chân lao ra bên ngoài.

“Khốn kiếp! Phải làm sao thì mới được tính là thông quan? !"

Diệp Lăng không nhịn được nữa, những cơn gió kia quá độc ác, mỗi lần thổi qua đều tựa như những lưỡi dao sắc bén cứa lên thân hắn. Hơn nữa sức gió quá lớn khiến hắn không thể đứng vững và thậm chí là cực kì mệt mỏi.

Vất vả lắm mới tới bên ngọn cỏ kia thì... mẹ nó, cây cỏ này như nối liền với mặt đất vậy, không thể nào nhổ lên được! Với lực lượng của Diệp Lăng thì đừng nói là một cây cỏ nhỏ, dù có là một ngọn núi thì hắn cũng có thể dễ dàng nâng lên. Vậy mà giờ đây hắn lại không thể nhổ nổi một cọng cỏ, Diệp Lăng vừa khó tin vừa uể oải, ý chí chiến đấu cũng cạn sạch.

Cuồng phong vẫn gào thét cuồn cuộn, cỏ nhỏ chập chờn trong gió nhưng Diệp Lăng lại cảm thấy nó đang trào phúng mình, chửi mình là một tên ngu ngốc.

“Đáng chết! Rốt cuộc phải làm sao thì mới có thể qua cửa!”

Tâm tình Diệp Lăng càng ngày càng nóng nảy, hắn nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn không còn chút kiên trì nào, thậm chí hắn đã sinh ra ý nghĩ rời khỏi nơi này. Đại U Minh Thiên chó má cái gì? Lão tử không biết nó là cái gì thì tranh đoạt cái píp!

Đúng lúc này, Diệp Lăng đột nhiên nhớ lại lời Trầm Nguyệt Tâm đã từng nói với hắn khi còn ở Trái Đất.

Khi còn người đang ở trong tình cảnh nguy hiểm thì càng phải tỉnh táo, bởi vì phẫn nộ sẽ làm mất đi tất cả lý trí, mà mất đi lý trí chính là mất đi hy vọng!

Tròng mắt Diệp Lăng sáng lên!

Đúng vậy, hiện nay hắn đang vội vã nóng nảy, dù có đầu mối gợi ý gì thì cũng không phát hiện ra được.

Từ đầu đến giờ hắn chỉ chú ý tới cây cỏ kì quái kia, nếu tiếp tục như thế thì hắn chắc chắn sẽ thất bại!

Diệp Lăng có cảm giác đây sẽ là kỳ ngộ trọng yếu nhất có thể thay đổi cuộc đời hắn, chuyện thành thánh cũng không quan trọng bằng. Nếu bỏ lỡ thì sợ rằng cả đời này Diệp Lăng sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.

Diệp Lăng lập tức bình tĩnh lại.

“Ta phải bình tĩnh!”

Diệp Lăng thì thào, hắn ngồi xuống đất, thở ra một hơi như thổi đi tất cả phiền muộn trong cơ thể.

Vù vù!

Cuồng phong vẫn càn quét khắp thiên địa, Diệp Lăng ngồi dưới đất không ngừng lay động theo chiều gió.

Gió cắt ra vô số vết thương trên thân thể những khuôn mặt Diệp Lăng lại tràn đầy sự tĩnh lặng vô dục vô cầu.

Tâm trạng nóng nảy trở nên bình tĩnh, từng luồng thần quang bao trùm đầu óc hắn, cọ rửa tâm linh hắn.

“Có đôi khi những gì mắt thấy chỉ là ngộ nhận sai lầm. Chỉ có dùng tâm thể hội thì mới có thể lĩnh ngộ toàn bộ thế giới, quan sát thế giới này rõ ràng thấu triệt hơn?

Diệp Lăng thì thào, tâm linh hắn tỏa ra thất thải thần quang.

Ầm! Thất thải thần quang chói mắt phóng ra bao phủ thân thể hắn. Cuối cùng Diệp Lăng cũng nở nụ cười. Khi hắn nhắm mắt, cả thế giới xuất hiện trong đầu hắn! Cuồng phong gào thét, cỏ non chập chờn.

Quỹ tích của gió, cỏ nhỏ chập chờn đong đưa, mọi động tĩnh đều trở nên rõ ràng.

“Ra là vậy!"

Diệp Lăng nở nụ cười rực rỡ, hắn đột nhiên mở mắt nhìn cây cỏ kia rồi lắc đầu cười khổ.

“Cây cỏ này đúng là rất quan trọng, nhưng nó chỉ là một vật biểu tượng mà thôi. Cây cỏ cứng cỏi đứng vững trong gió bão là bởi vì nó đã quen với sự vũ động của cuồng phong nên bình tĩnh đối mặt. Vậy mà ta lại cho rằng cây cỏ này là yếu tố để thông quan!"

Diệp Lăng lắc đầu, kỳ thực hắn chỉ cần thích ứng huyễn cảnh mà thôi.

Đùng!

Diệp Lăng bước ra một bước, toàn bộ cuồng phong biến mất.

Xoạt!

Ánh mặt trời chiếu rọi thiên địa, cây cỏ ngừng lắc lư, giọt máu cuối cùng cũng trượt khỏi phiến lá và nhỏ xuống đất. Đó là máu của Diệp Lăng bám lên khi hắn nắm lấy cây cỏ. Sau khi máu tươi rơi xuống, mặt đất bên dưới cây cỏ đột nhiên đung đưa kịch liệt.

Bình Luận (0)
Comment