Xong rồi!
Đây là ý nghĩ đầu tiên của lão Lý, xong thật rồi.
Cái tên thanh niên không thèm nói đạo lý lại đáng sợ này lại giao ông ta cho Trầm Nguyệt Tâm.
"Là ai phái ông đến!" Trầm Nguyệt Tâm lạnh lùng nói, cả người như nữ thần băng tuyết.
Lão Lý không ngừng giãy dụa hạ bộ, kết quả bị một bàn tay của Diệp Lăng đập vào đầu, mắt nổ đom đóm.
"Nếu như bà xã tôi tra hỏi ông, ông chần chờ hai giây, ông nhỏ tôi sẽ lại dùng một cái đèn điện cắm vào hoa cúc của ông!" Diệp Lăng hung ác nói.
Toàn thân lão Lý run rẩy, thiếu chút nữa thì khóc, mẹ ơi, chỗ kia có thể cắm sao?
"Tôi nói, cậu có thể tha cho tôi một mạng không?" Lão Lý hỏi với vẻ mặt đưa đám.
Từng có lúc, ông ta vừa mới nói với Trầm Nguyệt Tâm, không ai cứu được mạng của Trầm Nguyệt Tâm đâu, thế nhưng chưa đến mấy phút sau, ông ta lại thành bộ dạng bi thảm này.
Tà khí thành phố Đông Hải a, không dám nói a, nói cái gì nó liền ngược lại a.
Trầm Nguyệt Tâm nhìn lão Lý chằm chằm: "Ông giết nhiều anh em của tôi như vậy, tôi chỉ có thể bảo đảm tôi sẽ không hành hạ ông đến chết, còn anh ấy ông đừng suy nghĩ nhiều."
Giết nhiều người của Trầm Nguyệt Tâm như vậy còn muốn sống sót rời đi sao?
Nói đùa gì vậy, dù thế Diệp Lăng cũng sẽ không đồng ý, nếu quả thật thả ông ta đi, đừng nói là Trầm Nguyệt Tâm, ông ta để mặt mũi của tiên đế ở đâu.
"Tôi tình nguyện chết!" Lần này lão Lý lại cứng cổ nói, có chút thấy chết không sờn, tuy nhiên hai chân run rẩy lại bán đứng ông ta, đương nhiên cũng có thể là chỗ đèn điện tạo thành.
Diệp Lăng cười một tiếng: "Muốn chết chẳng phải quá dễ dàng sao? Có điều trước khi ông chết, ông nhỏ tôi sẽ cho ông nếm thử thủ đoạn của tôi."
Nói xong, Diệp Lăng đá vào bàn chân lão Lý, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc một tiếng, bắp chân lão Lý trực tiếp cong sang bên cạnh một cách kỳ lạ, sau đó bất lực rớt xuống.
Gãy rồi, một chân đạp gãy bắp chân lão Lý, thế nhưng bộ phận bắp đùi vẫn còn đang run rẩy như cũ, không có cách nào a, đèn điện hung mãnh đang tiếp tục điên cuồng tiến công.
"Diệp Lăng, đừng đánh chết ông ta, tôi còn muốn hỏi một ít gì đó." Trầm Nguyệt Tâm nhíu mày nói.
Diệp Lăng quay đầu nhìn Trầm Nguyệt Tâm chăm chú: "Em gọi gì thế, gọi gì thế, phải gọi là ông xã biết không? Gia giáo không nghiêm gì cả!"
Nói xong, Diệp Lăng đạp ngã lão Lý xuống đất, sau đó nắm vuốt bắp chân đã gãy của lão Lý cười một tiếng: "Chậc chậc, ông già à, tôi khuyên ông vẫn nên thống khoái nói ra đi, nếu không lát nữa cho dù ông nói cũng phải thống khổ chịu đựng."
"Hoặc là thả tôi, hoặc là giết tôi đi!" Lão Lý cứng cổ nói, dáng vẻ thà chết không nói.
Diệp Lăng bật cười: "Ồ, không tệ không tệ, lợn chết không sợ nước sôi, đã như vậy ông nhỏ tôi sẽ thành toàn cho ông."
Nói xong, Diệp Lăng giơ năm ngón tay lên, từng luồng linh lực tràn ngập giữa năm ngón tay, dần dần hình thành từng luồng phép thuật vừa huyền diệu thần kỳ lại tối tăm.
"Để ông xem một chút thần thông tôi sáng tạo ra, phép thần thông này có thể khiến tri giác của ông mẫn cảm gấp một vạn lần." Nói xong, Diệp Lăng trực tiếp rót linh lực tỏa ra giữa những ngón tay vào người lão Lý.
Lão Lỹ vốn đang nghếch đầu lên lập tức ngẩn người, oa oa kêu to lên, thật đáng sợ, lúc này dường như hạ bộ của chính mình đang bị một ngọn núi nhỏ mang theo điện điên cuồng đụng chạm.
Bịch, bịch, bịch, dường như lão Lý có thể nghe được âm thanh, ngũ tạng lục phủ của mình đều chấn động kịch liệt theo.
"Ha ha, ông nhỏ tôi để cho ông nếm thử thủ pháp xoa bóp của Diệp thị tôi!" Nói xong, năm ngón tay Diệp Lăng trực tiếp bóp ở bàn chân đã gãy của lão Lý.
Rắc rắc, từng tiếng thanh thúy chói tai vang lên, toàn thân lão Lý co quắp kịch liệt, xương cốt bên trong bắp chân lại bị Diệp Lăng bóp nát toàn bộ.
Bắp chân vốn đã gãy mất, lúc này lại bị Diệp Lăng bóp nát thành phấn, lão Lý vốn không thể chịu đựng được đau đớn giờ phút này càng có loại xúc động muốn chết.
"A! Khốn khiếp! Mau giết tôi đi!" Lão Lý gào thét lớn, chân khí trong cơ thể đều di động kịch liệt.
Diệp Lăng đang xoa bóp bắp chân cho lão Lý ngẩn người, lập tức quỷ dị cười một tiếng: "Làm gì vậy? Còn định tự bạo chân khí tự sát trước mắt tôi sao?"
"Ông nghĩ thật dễ dàng, xem tôi để ông không chết được này!" Nói xong, Diệp Lăng chỉ tay, một dòng linh lực cường đại trực tiếp nhập vào cơ thể lão Lý, hình thành một hàng rào mạnh mẽ, trực tiếp bao vây chân khí rục rịch kia.
"Tiếp theo chính là thời điểm chứng kiến kỳ tích!" Diệp Lăng nói xong, nâng mười ngón lên, đột nhiên nhấn một cái.
Răng rắc, một tiếng thanh thúy vang lên, một dấu tay liền khiến cho một cục xương bể nát.
Diệp Lăng cười lạnh, nhìn lão Lý sắc mặt tái nhợt, trên gương mặt mồ hôi đầm đìa, mười ngón lại nhấn một cái, mười cái hố xương lại xuất hiện một lần nữa.
"Tôi nói! Tôi nói!" Rốt cuộc lão Lý không chịu nổi loại tàn phá bừa bãi này, điên cuồng hét lên.
Diệp Lăng ngẩn người, liếc nhìn Trầm Nguyệt Tâm mặt lạnh băng bên cạnh một chút, rất kinh ngạc nói: "Móa, nhanh như vậy đã đầu hàng sao?"
"Ông già này nhanh như vậy đã không chịu được? Thật không có cốt khí a, để cho tôi xem thường ông!"
"Chúng ta lại tra tấn ông ta một lát đi, giải tỏa phẫn nộ trong lòng bà xã." Diệp Lăng đứng dậy vỗ vỗ tay nói.
Lão Lý bên cạnh nghe xong câu nói này, thiếu chút nữa ngất đi, bây giờ ông ta chỉ cầu được chết thôi, bây giờ rốt cục ông ta cũng cảm nhận được, thế nào gọi là ngay cả chết cũng là hy vọng xa vời.
"Bỏ đi, tôi sợ lát nữa ông ta không chịu nổi sẽ chết, như vậy thì sẽ không hỏi được gì." Trầm Nguyệt Tâm hít sâu một hơi nói.
Diệp Lăng dùng thủ đoạn tra tấn lão Lý, Trầm Nguyệt Tâm không hề cảm thấy khó chịu, bây giờ đối với Trầm Nguyệt Tâm mà nói, bất kỳ thủ đoạn nào đều không đền bù được cái chết của đám Viên Hoàn.
"Thôi đi, anh cho rằng em sợ cái gì chứ, em yên tâm, ông ta không nói anh cũng có biện pháp biết." Diệp Lăng cười cao ngạo một tiếng.
Lão Lý còn đang run rẩy trên mặt đất nghe xong câu nói này, trực tiếp phun một ngụm máu ra ngoài, ông trời ơi, ông mau giáng một tia sét đánh chết tên khốn khiếp này đi.
Mẹ nó cậu đã sớm có biện pháp biết, còn muốn dùng thủ đoạn tra tấn tôi làm gì!
Thế nhưng nếu như lão Lý biết, ngay cả ông trời cũng cũng không thu được tên yêu nghiệt nghịch thiên này, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
"Bỏ đi, để ông ta nói đi." Trầm Nguyệt Tâm lắc đầu, không phải tâm địa cô yếu mềm, mà chính là cô nóng lòng muốn biết, rốt cuộc kẻ chủ mưu là ai.
"Nói đi, lần này ông hãy nói rõ ràng, nếu không ông nhỏ tôi sẽ không để ông thoải mái!" Diệp Lăng cười một tiếng, lão Lý hoảng sợ toàn thân run rẩy.
Lão Lý gật đầu, nhìn Trầm Nguyệt Tâm nói: "Trầm tiểu thư, thực ra cô hẳn là đoán được, là Phúc thiếu gia."
Phúc thiếu gia?
Diệp Lăng nghe xong, lập tức tức giận, thời đại nào rồi mà còn gọi thiếu gia.
"Phúc Đông Lai à?" Trầm Nguyệt Tâm ngẩn người hỏi.
Lão Lý gật gật đầu, sau đó đau thương cười một tiếng, nhìn Diệp Lăng nói: "Giết tôi đi, đừng tra tấn tôi nữa."
Diệp Lăng nhìn Trầm Nguyệt Tâm, Trầm Nguyệt Tâm gật gật đầu, biết kẻ chủ mưu rồi, sống chết của lão Lý đã không còn quan trọng nữa.
Diệp Lăng gật gật đầu, bàn tay lớn hung hăng đánh về phía lão Lý, mà vào lúc này, một màn cẩu huyết xuất hiện, cách đó không xa một bóng người chạy nhanh đến, cao giọng hét to: "Dừng tay!"
Khi bóng người kia lao đến bên người lão Lý, Trầm Nguyệt Tâm ngẩn người: "Thần Phong?"