Thần Phong?
Diệp Lăng không biết anh ta là con chim nhảy ra từ nơi nào, chỉ có điều Thần Phong này tuổi còn trẻ, tu vi lại đột phá đến cảnh giới Hậu Kỳ Đỉnh Phong.
Điểm này khiến Diệp Lăng rất mông lung, thời đại này không phải đã đến thời đại mạt pháp sao?
Có điều Trầm Nguyệt Tâm đã có thể kêu tên Thần Phong, Diệp Lăng cũng tạm thời không ra tay với lão Lý, dù sao một ông già không đáng để hắn thi triển ra nửa công lực cũng không đáng nhắc tới.
"Nguyệt Tâm, em thế nào? Đám Viên Hoàn đều chết rồi à?" Sau khi người thanh niên tên là Thần Phong kia nhìn về phía Trầm Nguyệt Tâm, mí mắt lập tức giật mạnh, sải bước dài đi đến trước mặt Trầm Nguyệt Tâm, nắm chặt tay Trầm Nguyệt Tâm.
Sắc mặt Diệp Lăng lập tức trầm xuống, mí mắt nhảy lên, nghiến răng nghiến lợi, tên khốn khiếp từ nơi nào đến dám nắm tay người phụ nữ của hắn ở trước mặt hắn!
Trầm Nguyệt Tâm chỉ chỉ lão Lý: "Ông ta phụng mệnh mà đến, muốn giết em, nhổ cỏ tận gốc."
"Phụng mệnh ai!" Sắc mặt Thần Phong âm trầm, trong mắt hiện lên ánh lửa.
"Phúc Đông Lai!" Trầm Nguyệt Tâm nói rành mạch ba chữ.
Trong ánh mắt Thần Phong lóe lên tia sáng: "Tên khốn khiếp này, một ngày nào đó anh không làm thịt hắn thì không được, hắn lại dám ra tay với Nguyệt Tâm em, có điều bây giờ không thể giết lão già này được."
Nói xong, Thần Phong chỉnh lại tóc tai lộn xộn của Trầm Nguyệt Tâm mấy lần, động tác mập mờ kia khiến Diệp Lăng vừa nhìn đã muốn ăn sống Thần Phong, hắn không nhịn được tức giận trong lòng, một bàn tay đập vào lồng ngực lão Lý bên cạnh.
Phụt, lão Lý phun ra một ngụm máu tươi, ông ta ngẩng đầu, vẻ mặt đầy vô tội: "Đại ca, muốn giết cứ giết, sao còn đánh tôi làm gì?"
"Ông nhỏ tôi thấy vui! Ông quan tâm làm gì!" Diệp Lăng hung ác nói, lão Lý lập tức co rụt cơ thể lại.
Thần Phong xoay đầu lại, nhìn Diệp Lăng nghi ngờ nói: "Nguyệt Tâm, tên này là ai? Nhìn lỗ mãng quá."
Trầm Nguyệt Tâm còn chưa mở miệng, Diệp Lăng đã trực tiếp ném lão Lý xuống đất, mặt mũi tràn đầy sát khí đi đến trước mặt Thần Phong: "Anh nói ai là tên này? Tôi không có tên sao?"
"Tôi làm sao biết tên cậu được?" Thần Phong ngẩn người, lập tức cười lạnh.
"Không biết tên thì anh không hỏi sao? Còn nữa, cái tay bẩn của anh đang sờ ở đâu đấy, mau bỏ tay ra, nếu không ông nhỏ tôi phế bộ móng của anh đó!" Diệp Lăng là người ích kỷ, làm sao chịu được khi thấy người phụ nữ của mình bị người khác lôi kéo tay như thế.
Ai ai, nói anh đó, vậy mà lại bắt đầu, mẹ nó, anh còn dám tiếp tục không? Tôi đánh chết anh!
Trầm Nguyệt Tâm đau khổ cười một tiếng, vừa muốn mở miệng, lại bị Thần Phong ngăn lại, vẻ mặt tươi cười: "Tay tôi đặt ở đây cũng không mượn cậu xen vào, cậu cũng không có quyền quản, có điều cậu cứu Nguyệt Tâm, tôi vẫn phải cảm ơn cậu."
Diệp Lăng lập tức giận dữ: "Cảm ơn? Cảm ơn em gái anh ấy, ông nhỏ tôi phế anh!"
Nói xong, Diệp Lăng lập tức khởi động, Trầm Nguyệt Tâm kinh hãi, vội vàng quát: "Diệp Lăng đừng!"
Thế nhưng lời nói đã muộn, Diệp Lăng hung hăng đánh một chưởng ra, mang theo luồng gió sắc bén làm chấn động cả không khí.
Thần Phong lại khinh thường cười một tiếng, anh ta không nhìn thấu tu vi thiếu niên trước mắt, có điều hẳn là một tên nhãi ranh tu luyện không đủ ngày, dù sao ở bên trong thế tục, có ai có thể dựa vào linh khí mỏng manh như thế mà đột phá đến cảnh giới Hậu Thiên?
Anh ta tùy ý tung ra một chưởng, trực tiếp đối đầu với một chưởng của Diệp Lăng, sắc mặt Thần Phong nhẹ nhõm, loại cấp bậc công kích này đối với anh ta mà nói quả thực là con muỗi.
Thế nhưng một giây sau, tròng mắt Thần Phong lập tức trừng lớn, cánh tay đang giơ lên dường như bị một luồng khí cuốn lại, chỗ cổ tay bắt đầu điên cuồng vỡ nát.
Như bị rồng lớn nuốt chửng, sau đó cơ thể Thần Phong đột nhiên hơi cong về phía sau, cảm giác được một lực mạnh trực tiếp trúng mình, dường như có một cái búa lớn mấy vạn cân hung hăng vung lên nện vào người mình.
Phụt, Thần Phong bay lên, thân ảnh rất là tiêu sái, miệng phun máu tươi, mái tóc dài tung bay trên không trung.
Bịch, thân thể anh ta trực tiếp đập vào bức tường đổ nát cách đó không xa, cả người khảm vào bên trong, thậm chí ngay cả động đậy anh ta cũng không thể làm nổi.
"Còn dám động vào người phụ nữ của ông nhỏ tôi không! Lão Lý chó, mau mau quay lại đây, lấy từ điển ra cho tên Thần Phong này, để anh ta nhìn xem chữ "chết" viết như thế nào!" Diệp Lăng hung dữ đi đến bên người Thần Phong.
Con mắt lão Lý đột nhiên trừng lớn, nhìn Diệp Lăng giơ cánh tay lên, vội vàng nhắm mắt, trời ạ, quá tàn nhẫn.
Người không đối nghịch với Diệp Lăng thì vĩnh viễn sẽ không biết tên này đáng sợ thế nào, đây là một con quái vật không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán, một tên tính tình bất định.
"Để anh nếm thử búa móc tim của ông nhỏ tôi!" Nói xong, Diệp Lăng xuất chiêu trực tiếp móc vào ngực Thần Phong.
Khụ, Thần Phong nôn khan kêu to, sắc mặt đều biến thành màu đỏ tím, miệng lớn thở hổn hển, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
"Diệp Lăng! Mau dừng tay! Anh ấy là anh họ em!" Trầm Nguyệt Tâm dậm chân hét lớn, trực tiếp chạy đến bên cạnh Diệp Lăng kéo Diệp Lăng chuẩn bị muốn tiếp tục xuất chiêu.
Diệp Lăng hung dữ quay đầu: "Đàn bà đứng qua một bên, đàn ông nhà mình làm việc thì em đứng chờ ở một bên, vậy mà anh ta lại nắm chặt tay em, hôm nay ông đây nhất định phải phế anh ta! Ngay cả anh họ cũng không được!"
"Cái gì? Anh họ? Sao em không nói sớm." Đột nhiên Diệp Lăng ngẩn người, biểu lộ lập tức thay đổi, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt.
Trong đầu lại tách một tiếng, xong rồi, còn không xác định quan hệ đã điên cuồng đánh anh họ người ta một trận.
"Anh Thần Phong, cái này thì anh sai rồi, anh xem lại mình đi, người tới là khách, anh trốn ở trong bức tường này làm gì, chẳng lẽ biệt danh của anh là người trong tường sao?" Diệp Lăng vội vàng kéo Thần Phong mắc kẹt trong tường ra.
Thần Phong sắp điên rồi, anh ta vô duyên vô cớ bị đánh một trận, hơn nữa chính mình đường đường là cao thủ Hậu Thiên Đỉnh Phong, cho dù đặt ở giới võ đaou cũng tuyệt đối là cao thủ a, thậm chí ngay cả một chút sức phản kháng cũng không có.
"Nguyệt Tâm, tên ngu ngốc này là ai vậy!" Thần Phong nghiến răng nghiến lợi nói với vẻ mặt phẫn nộ.
Diệp Lăng cứng cổ đáp: "Anh nói ai là tên ngu ngốc?"
Thần Phong vội vàng rụt cổ lại, thế nhưng nghĩ đến thân phận của mình, anh họ đó. Xem ra tên nhóc này đang theo đuổi Trầm Nguyệt Tâm, như vậy anh ta nói gì cậu ta cũng phải nghe theo.
"Được rồi hai người đừng làm loạn nữa, đây là anh họ em Thần Phong, đây là…" Trầm Nguyệt Tâm nhìn Diệp Lăng, hai tay vòng ra phía sau ôm lấy cánh tay Diệp Lăng, nở nụ cười rạng rỡ.
"Anh ấy là bạn trai em, Diệp Lăng!"
Diệp Lăng nghe xong lập tức nhảy dựng lên, ha ha, rốt cục cũng đạt được rồi, đạt được nữ thần này, tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng!
Thần Phong lại xoa bộ ngực mình: "Anh nói này Nguyệt Tâm, em tìm tên kỳ lạ như thế, người trong nhà có biết không?"
Trầm Nguyệt Tâm còn chưa lên tiếng, Diệp Lăng đã mỉm cười: "Anh họ, anh cho rằng với thực lực của tôi, nếu tôi cưỡng ép đưa Nguyệt Tâm đi thì các anh ngăn được sao?"
Thần Phong ngẩn người, lập tức bùng lửa giận, tên nhóc này cũng quá hung hăng rồi!
"Được rồi anh họ, sao anh lại tới đây?" Trầm Nguyệt Tâm nghi ngờ hỏi, anh họ cô bình thường rất bận rộn, vẫn luôn là Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi.
Thần Phong chỉ ngón tay vào lão Lý: "Vì ông ta."