Diệp Lăng ngẩn người, chỉ vào lão Lý: "Anh tới tìm lão à? Chẳng phải anh và tên khốn Phúc Đông Lai bắt tay muốn hãm hại em họ anh sao? Kẻ rắp tâm không tốt!"
Mặt Thần Phong chuyển đen, nếu không phải không đánh lại tên này, có lẽ anh ta đã tung chân đá chết tên này rồi!
"Diệp Lăng, đừng nói như vậy, anh họ đối xử với tôi rất tốt!" Trầm Nguyệt Tâm trợn mắt nhìn Diệp Lăng một cái rồi nói.
Thần Phong cắn răng không phản bác, mà chỉ vào lão Lý nói: "Từ một năm trước khi tên này xuất hiện ở đây, dính vào mấy vụ án lớn, mấy người trong cục tôi cũng bị lão ta đánh bị thương, cho nên tôi tự mình tới đây."
"Cục sao? Anh là người của cục nào? Chẳng lẽ lại là Long Tổ trong truyền thuyết!" Diệp Lăng ngẩn người, cục gì mà trâu bò như vậy, trong đó còn có cao thủ Hậu Thiên đỉnh cao.
Trên trán Thần Phong chảy ba vạch đen, tên này bị ngu à? Long Tổ đó là tổ chức xuất hiện trong tiểu thuyết mạng, làm sao có thể có trong hiện thực được.
"Anh họ tôi là cục trưởng cục dị năng." Trầm Nguyệt Tâm giải thích.
Diệp Lăng ngẩn người, cục dị năng? Cái tên thật buồn nôn.
"Cục dị năng làm những gì?" Diệp Lăng có chút hiếu kỳ, có điều trong lòng cũng đoán được đại khái.
Trầm Nguyệt Tâm bắt đầu giải thích cho Diệp Lăng: "Cục dị năng là cơ quan thần bí của một quốc gia, trong cục toàn những người có năng lực đặc biệt, chuyên dùng để phá giải những vụ án vượt khỏi tầm giải thích của khoa học và thế lực dị năng đối đầu với quốc gia."
"A, vậy anh dứt khoát nói luôn là thầy đồng cho nhanh, còn cục dị năng." Diệp Lăng nhếch miệng, đây chẳng phải là thầy đồng sao.
"Anh là cục trưởng à?" Diệp Lăng chỉ chỉ Thần Phong hỏi.
Thần Phong hất tóc: "Sao nào? Làm quan đấy."
"Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa." Trầm Nguyệt Tâm lắc đầu bất đắc dĩ nói, hai người này là oan gia à, sao vừa gặp mặt đã châm chọc nhau vậy.
"Anh nhận được thông báo, cho nên vội vàng chạy tới, may mà không muộn." Thần Phong hít sâu một hơi nói.
Tên lão Lý này quả thực đã gây ra quá nhiều chuyện người người oán trách, nếu như không bắt được hắc, thanh danh của cục dị năng nhất định sẽ bị đả kích.
Diệp Lăng ngẩn người, mở to hai mắt nhìn chỉ vào Thần Phong: "Anh không thấy ngại khi nói câu này à!"
"Người ở đây chết như ngả rạ, em gái anh cũng suýt chút nữa chết rồi, nếu không nhờ tôi đến đây kịp, chỉ sợ ngay cả manh áo của lão già này anh cũng không nhìn thấy đâu, anh không cảm thấy ngại khi nói không muộn à?"
Nếu lão Lý bỏ trốn, muốn bắt ông ta lại cũng khó khăn, một cường giả Hậu Thiên đỉnh cao đường đường mà muốn trốn, dù là Diệp Lăng tìm ông ta cũng sẽ khá phiền toái.
Thần Phong xấu hổ cười một tiếng: "Dù sao Nguyệt Tâm cũng không có việc gì, có điều Nguyệt Tâm, em hãy chú ý một chút, không biết có chuyện gì xảy ra, hiện tại rất nhiều thế lực dị năng nước ngoài tụ tập ở thành phố Đông Hải."
"Chưa rõ mục đích của bọn chúng, mà những kẻ tới đều là cường giả, những tên của Giáo Đình và nghị hội Hắc Ám cũng ở đó, thậm chí ngay cả thế lực của mấy quốc gia xung quanh cũng đều quang minh chính đại đi thăm thành phố Đông Hải." Thần Phong nghiêm trọng nói.
Thật ra ngay cả Thần Phong cũng hơi nghi hoặc, sao những người này đi tới thành phố Đông Hải như ong vỡ tổ vậy, chẳng lẽ lại xuất hiện dị bảo gì?
Thế nhưng nếu thật sự có dị bảo, Thần Phong anh ta phải biết chứ, anh ta đường đường là cục trưởng cục dị năng mà, trên đất Hoa Hạ có gì mà anh ta không biết đâu.
Trán Diệp Lăng nhăn lại, dường như nghĩ tới điều gì, đột nhiên trợn trừng tròng mắt, Trầm Nguyệt Tâm bên cạnh cũng nghĩ đến điều gì, nhìn về phía Diệp Lăng.
Thần Phong nhìn thấy bộ dạng đó của Diệp Lăng và Trầm Nguyệt Tâm, hơi nghi hoặc nói: "Sao vậy? Có phải hai người biết gì hay không?"
Trầm Nguyệt Tâm vừa định nói gì, Diệp Lăng lại khoát tay: "Như này đi, tôi phế tu vi của tên chó già này đã, sau khi cô bắt lão về, quay lại gặp tôi, chúng ta nói chuyện, chuyện này có vẻ không đơn giản."
Hai người đều gật nhẹ đầu, bàn tay Diệp Lăng đột nhiên nắm lại, một sợi linh lực lặng lẽ xuất hiện trong cơ thể lão Lý, trong nháy mắt thi triển Cửu U Đế Công, linh lực trong cơ thể lão Lý như bị con rồng hút vào, tất cả bị Cửu U Đế Công cắn nuốt.
Mà lão Lý cảm giác được linh lực trong cơ thể biến mất toàn bộ trong nháy mắt, vô cùng kinh hãi, tưởng rằng bị Diệp Lăng cưỡng ép phá hỏng, cơ thể mềm nhũn, tóc đen nhánh cũng chuyển sang màu trắng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Lão Lý đã mất đi linh lực, bây giờ còn không bằng một ông già bình thường, khí huyết trong cơ thể đã đến giới hạn, sắp không kiên trì nổi nữa.
Từ sau khi đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ, Cửu U Đế Công của Diệp Lăng đã đột phá đến tầng thứ hai, sức cắn nuốt tăng mạnh, tối thiểu nhất hiện tại cắn nuốt linh lực của một kẻ võ giả Hậu Thiên dễ như trở bàn tay lại không tốn chút sức lực.
Thần Phong dẫn theo lão Lý đi, mà Diệp Lăng và Trầm Nguyệt Tâm cũng rời đi, về phần hậu sự của đám Viên Hằng, Trầm Nguyệt Tâm cũng thu xếp người xử lý.
Chuyện đủ để khiến thế tục kinh hãi trong mắt người bình thường lặng lẽ kết thúc không tiếng động, không ảnh hưởng đến bất cứ kẻ nào như vậy.
Bên cạnh trung tâm tài chính Hoàn Cầu, trong biệt thự hai tầng của Diệp Lăng, vẻ mặt Diệp Lăng buồn bực ngồi ở trên ghế sa lon, Trầm Nguyệt Tâm bị mấy người Vương Thục Phân và Lưu Xảo Nhi kéo tay hỏi han.
Bị lơ đi, bị lơ đi hoàn toàn, Diệp Lăng rất khó chịu với cảm giác này.
Mình là ai chứ, là Tiên Đế, là kẻ lõi đời chốn bụi hoa, là đom đóm trong đêm tối, bất kể đi đến đâu cũng sáng lấp lánh thu hút người khác.
Thế nhưng Trầm Nguyệt Tâm tới, cô ấy vốn là người nổi tiếng, Vương Thục Phân thì không nói, vốn bà đã có ấn tượng tốt đối với Trầm Nguyệt Tâm.
Đối với Lưu Xảo Nhi mà nói, Trầm Nguyệt Tâm tuyệt đối là nhân vật cấp bậc thần tượng, một người phụ nữ yếu ớt chống đỡ một xí nghiệp khổng lồ như vậy, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta cảm thấy bội phục.
Táng Hoa đi đến bên người Diệp Lăng, ngồi trên đùi Diệp Lăng, hai tay ôm cổ Diệp Lăng nhẹ nhàng hà hơi, hơi thở thơm ngát thổi vào tai Diệp Lăng, rất ngứa lại rất dễ chịu.
"Chỉ đi ra ngoài một chuyến, đã lừa được một đại mỹ nữ trở về, anh không sợ bọn em ăn dấm à." Táng Hoa cười nhẹ một tiếng.
Diệp Lăng nhếch miệng cười, bóp bờ mông vểnh của Táng Hoa: "Không phải một người, mà là hai người, chờ hai ngày nữa sẽ mang về cho các em."
"Anh..." Táng Hoa ngẩn người, lắc đầu cười khổ, mình đi theo một người đàn ông trăng hoa cỡ nào vậy.
Diệp Lăng vỗ vỗ Táng Hoa bả vai: "Được, đây đều là nợ cũ sót lại trước kia, sau này anh cam đoan sẽ không chủ động dây dưa với phụ nữ, nếu như bọn họ nhất định phải gào khóc, đòi chết đòi sống nhất định phải ở bên anh, vậy cũng không được trách anh."
Trải qua chuyện ngày hôm qua, Diệp Lăng cũng nhìn thấu một điểm, phụ nữ càng nhiều thì thị phi cũng càng nhiều.
Bây giờ bên cạnh mình đã không ít anh anh yến yến, sau này cũng nên tiết chế một chút, đúng không?
Bạn xem xem, chữ ‘không’ này miễn cưỡng cỡ nào, ai, trong lòng Diệp Lăng cảm thán, vẫn là lực tiết chế không đủ mà.
"Đúng rồi, nha đầu ngốc nghếch đó cũng nói muốn đi theo anh, thật không biết anh chuốc gì cho cô ấy nữa." Táng Hoa cười nhẹ một tiếng.
Diệp Lăng cười hì hì: "Đây là sức cuốn hút của người đàn ông, em không hiểu được đâu."
"Vậy để em thử sức cuốn hút của người phụ nữ nhé." Táng Hoa cười yêu kiều.
Diệp Lăng ngẩn ngơ, lập tức hung hăng nói: "Em muốn chết à, để xem buổi tối anh xử lý em như thế nào!"