Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 166 - Chương 166: Đánh Hết Về Nhà!

Chương 166: Đánh hết về nhà!

Diệp Lăng rất ích kỷ, rất tham lam, không cho phép bất kỳ tên đàn ông nào ngấp nghé người phụ nữ của mình, dù là có ý tưởng đều không được, anh đây bá đạo vậy đấy.

Diệp Lăng bây giờ, đã thành một cây củ cải trăng hoa không thẹn với danh.

Lưu Xảo Nhi, Lâm Vũ Tình, Táng Hoa, Trầm Nguyệt Tâm, Mộ Ngưng Hàm.

Chỉ riêng xác định quan hệ đã có năm người, ngoài ra còn mập mờ với ba người Vương Ngưng Mị, Ninh Ngọc San, Trần Nghiên, tám cực phẩm mỹ nữ này, là điều bất kỳ người đàn ông nào cũng không dám tưởng tượng.

Quan trọng hơn là, mẹ nó Diệp Lăng lại còn đã chinh phục một nửa trong số đó, cùng hưởng Diệp Lăng.

Táng Hoa dí mũi Diệp Lăng: "Ông xã, đêm qua em giết mười tám người."

Ui, Diệp Lăng lập tức hít một hơi lạnh, vội vàng nhìn hai bên, phát hiện bọn họ vẫn đang trò chuyện, vội nhỏ giọng nói: "Bà xã đại nhân của anh à, em giết người hay là lên cơn điên vậy?"

Một đêm mười tám người?

Diệp Lăng thật sự rày, yêu nghiệt phương nào dám tác quái ở đây, còn không mau mau hiện nguyên hình!

"Không phải, là sát thủ của Địa Phủ Môn, bọn chúng biết Lâm Hoa chết, cho nên bọn chúng phái cường giả tìm em, kết quả em liền làm thịt tất cả bọn họ." Táng Hoa cười khẽ một tiếng, không khác gì rắn độc.

Cười vô cùng rạng rỡ, lại mang theo chất độc trí mạng.

"A, nếu là vậy thì giết thôi, còn có thể cống hiến cho trị an của thành phố Đông Hải chúng ta, không tệ không tệ, đáng được ngợi khen." Diệp Lăng cười nói.

Thì ra là vậy, còn tưởng rằng là chuyện lớn gì chết, hù chết bảo bảo.

Táng Hoa gật nhẹ đầu: "Ừm, lần này là mười tám tên sát thủ cao cấp, lần tiếp theo chỉ sợ sẽ là cường giả cấp S tới."

Cường giả cấp S, có lẽ là thần trong mắt người bình thường, thế nhưng ở trong mắt Diệp Lăng lại chỉ là sâu kiến khá khỏe mà thôi.

"Sợ cái gì, dù Diêm Quân có tới, ông xã cũng sẽ giúp em bẻ chân thứ ba của hắn xuống!" Diệp Lăng vung tay, vồ một cái, khí thế phi phàm.

Ngay khi hai người trò chuyện, Thần Phong tới, sau khi anh ta giao lão Lý cho người của cục sau dị năng liền vội vàng chạy tới nơi này.

Vương Thục Phân và người khác biết Diệp Lăng có việc, tất cả quay về phòng, mà Diệp Lăng, Táng Hoa, Trầm Nguyệt Tâm, Thần Phong thì đi tới thư phòng tầng hai.

"Nguyệt Tâm, chẳng lẽ em và Diệp Lăng đã biết lần này có chuyện gì xảy ra?" Thần Phong vội vàng hỏi.

Không thể trách anh ta vội như vậy, một đám đông cường giả dị năng tập trung ở thành phố Đông Hải như thế, nếu như xảy ra chuyện gì, vậy đúng là vụ nổ lớn, không quốc gia nào chịu được cú tấn công mạnh đến vậy.

"Em nghĩ mục đích của bọn họ là ngôi mộ lớn ở thôn Lan Sơn trấn Phượng Hoa!" Trầm Nguyệt Tâm nghiêm trọng nói.

Thần Phong ngẩn người, thôn Lan Sơn? Trấn Phượng Hoa?

Trầm Nguyệt Tâm chậm rãi nói nguyên nhân hồi trước cô đi đến thôn Lan Sơn, bởi vì ở dưới thôn Lan Sơn có một ngôi mộ cực kỳ lớn, lâu đến nỗi không biết từ thời đại nào, mà lại nghe nói còn là ngôi mộ của một vị đế vương nào đó.

Lúc đầu đối với Trầm Nguyệt Tâm mà nói, cô có được công ty quốc tế hoành tráng như này, tiền bạc đối với cô chỉ như giấy vụn, hoàn toàn không cần nghĩ đến việc trộm mộ.

Thế nhưng trong một lần vô tình, một vị tộc lão mạnh trong tộc là võ giả cảnh giới Tiên Thiên tới đây, kết quả cũng phát hiện ra ngôi mộ lớn này, có điều lúc định đi vào lại bị một đạo cấm chế khiến cho bị thương.

Có điều tộc lão bị thương chẳng những không e ngại, ngược lại còn hưng phấn, bởi vì một cổ mộ chỗ khu vực biên giới đã có thể khiến cường giả Tiên Thiên bị thương, vậy sẽ mạnh đến mức nào?

Không ai biết ngôi mộ này là người tu chân hô phong hoán vũ trong truyền thuyết, còn là bí mật của những vị đế vương hùng mạnh thời cổ đại.

Tóm lại, bảo tàng nơi này có sức hấp dẫn cực lớn đối với người tu chân.

Tộc lão quay về gia tộc, bắt đầu chuẩn bị bắt tay với các thế lực gia tộc khác, cũng bảo Trầm Nguyệt Tâm dùng danh nghĩa đầu tư bỏ thôn Lan Sơn vào trong túi, tránh cho bị thế lực khác chen chân vào.

Sau khi Thần Phong nghe xong hơi bất ngờ, anh ta đường đường là cục trưởng cục dị năng lại không biết chuyện này, điều này thực sự không thể tưởng tượng nổi, phải biết phàm là chuyện dính dáng đến dị năng sẽ nằm trong sự quản lý của cục dị năng.

"Diệp Lăng, cậu hãy nói cho tôi, rốt cuộc cậu có tu vi gì? Chẳng lẽ cậu đã đột phá đến Tiên Thiên?" Thần Phong xoay người sang chỗ khác, nghiêm trọng nói.

Diệp Lăng chỉ chỉ Táng Hoa: "Tôi không phải cảnh giới Tiên Thiên, cô ấy mới phải."

Thần Phong lập tức ngây người, người phụ nữ như ma nữ trước mắt lại là cường giả cảnh giới Tiên Thiên?

"Không đúng! Cô là Táng Hoa phai không?" Thần Phong đột nhiên nghĩ đến điều gì, lập tức hoảng sợ nói.

Địa Phủ Môn, Táng Hoa!

Cái tên này tiếng tăm lừng lẫy trong thế lực dị năng của các quốc gia, không vì gì khác ngoài cô ấy có thực lực cấp S chuẩn, cho nên cục trưởng cục dị năng như Thần Phong dĩ nhiên biết Táng Hoa.

Thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Táng Hoa đã đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên rồi?

Trò đùa gì đây, điều này có thể sao?

"Vậy còn cậu? Cậu đừng nói với tôi cậu còn mạnh hơn cảnh giới Tiên Thiên đấy! Vậy chẳng phải là người tu chân sao!" Hô hấp của Thần Phong cũng có chút dồn dập.

Trúc Cơ kỳ, cảnh giới mạnh trên cả cảnh giới Tiên Thiên, là sự tồn tại mạnh nhất trong toàn bộ giới võ đạo.

Thần Long trong thế tục có một chỗ động thiên Đào Nguyên, ở trong đó có một không gian mạnh khác, người ở trong không gian này đều là võ giả mạnh như Thần Phong.

Người trong này cũng sẽ ra ngoài ngao du ở thế tục, cũng có không ít con em gia tộc trung thành với tổ chức quốc gia, ví dụ như Thần Phong chính là cục trưởng cục dị năng.

Mà trong đây, sự tồn tại mạnh nhất chính là Trúc Cơ kỳ trên Tiên Thiên, mà Thần Phong biết, môn chủ Diêm Quân Địa Phủ môn đáng sợ ở thế tục, chính là cường giả Trúc Cơ kỳ, người tu chân chân chính, sự tồn tại vô địch.

"Mọi người nhìn tôi làm gì?" Diệp Lăng đột nhiên thấy tất cả mọi người nhìn về phía hắn, hắn bị nhìn run cả người.

"Tôi thừa nhận, phải, tôi là người tu chân Trúc Cơ kỳ, mấy người đừng dùng ánh mắt như thế nhìn tôi, Trúc Cơ kỳ thì sao? Trúc Cơ kỳ là phạm pháp sao?" Diệp Lăng vội la lên.

Thần Phong lập tức cười ha hả, trực tiếp ôm lấy Diệp Lăng, kết quả bị Diệp Lăng giãy dụa hất ra.

"Ha ha! Quá tốt rồi em rể, không ngờ cậu là người tu chân Trúc Cơ kỳ, lần này tốt rồi, cần gì quan tâm hắn là thế lực nước nào, có cậu ở đây, bọn chúng ai dám lỗ mãng?" Thần Phong rất kích động.

Diệp Lăng ngẩn người, lập tức cười ha ha: "Ai không nghe lời, đánh hết về nhà!"

"Đúng! Đánh về nhà!" Thần Phong cũng vội vàng phụ họa.

Đại thần a, đại thần hàng thật giá thật đây, đây chính là sự tồn tại như thần, người này còn là em rể của mình, Thần Phong cũng cảm thấy mình gặp may.

"Thế nhưng chuyện này liên quan gì đến tôi?" Diệp Lăng đột nhiên ngừng cười, nghiêm mặt nói.

Thần Phong còn chưa kịp phản ứng, cười xán lạn như hoa đào: "Đúng vậy đúng vậy, liên quan gì đến cậu!"

"Hả?" Thần Phong ngẩn người, ánh mắt trở nên quái dị.

Bình Luận (0)
Comment