Thần Phong đang cười đột nhiên im bặt.
Cảm thấy mình đường đường là cục trưởng cục dị năng mà phải cười làm lành như thế, đây là chuyện cười à?
"Diệp Lăng, cậu hẳn là rõ ràng, một khi bọn họ có lời nói hành động gì kỳ lạ, chỉ sợ thành phố Đông Hải sẽ có đại loạn, hơn nữa đám người kia thực lực cao cường, người dị năng bình thường căn bản không có cách ức chế."
Sau khi Diệp Lăng nghe xong lại móc móc lỗ tai: "Có liên quan gì tới tôi?"
"Bọn họ dám tới tìm tôi gây phiền phức sao?"
"Nếu dám đến ông đây phẩy tay đập chết bọn họ cũng mệt chết rồi." Diệp Lăng hơi kiêu ngạo nói.
Thần Phong sững sờ, lập tức khẩn trương: "Đúng, Diệp Lăng cậu tu vi cường đại, thế nhưng cậu cường đại không có nghĩa là người khác cũng cường đại, ví dụ như dân chúng bình thường?"
"Anh đừng ở đây mà lên giọng quan với tôi, dân chúng bình thường thì sao?"
"Hơn nữa, người của cục dị năng các anh bất tài à?"
Cục dị năng làm gì chứ, chính là bảo vệ đất nước tránh bị thế lực dị năng trong ngoài nước xâm nhập đúng không?
"Diệp Lăng! Cả đám bọn họ đều có thực lực cường đại, cho dù là cục dị năng cũng không thể khống chế hoàn toàn cục diện, cậu đường đường là một người trong nước, cậu hẳn phải có lòng yêu nước a!" Thần Phong vội vàng chụp mũ Diệp Lăng.
Diệp Lăng vội vàng khoát tay: "Ngừng, đừng chụp mũ gì cho tôi cả, ông đây không để mình bị xoay vòng vòng đâu, khi quốc gia thật sự cần tôi, anh yên tâm, ông đây tuyệt đối sẽ xung phong."
“Tôi nhìn anh liền không yên tâm gì cả, anh cũng biết đám người kia thực lực cường đại, ngộ nhỡ chọc giận bọn họ, bọn họ trút giận lên cả nhà tôi thì phải làm sao?"
"Anh rõ ràng đang lừa ông đây, à không đúng, là lừa em rể." Diệp Lăng nói sai, vội vàng đổi giọng.
"Hơn nữa, khi quốc gia cần tôi nhất định sẽ xung phong, thế nhưng khi tôi cần quốc gia thì sao?"
"Mẹ nó khi ông đây bị một đám cao thủ uy hiếp, làm sao không thấy có người giúp tôi ra mặt?"
"Đánh chết bọn họ thì ông đây vẫn phải ngồi tù, không phản kháng thì bị ức hiếp, chuyện mà anh nói sao lại không công bằng như vậy?"
Diệp Lăng nói hết những lời trong lòng liền nóng nảy, đây là ý gì, anh cần tôi tôi liền phải liều mạng giúp anh, anh không cần tôi thì coi tôi như cái bô mà ném đi sao?
Sắc mặt Thần Phong có chút khó coi, đương nhiên anh ta biết thể chế xã hội bây giờ có một số chỗ không tốt, thế nhưng quốc gia này vừa mới quật khởi chẳng qua được mấy chục năm, có thể trưởng thành đến một bước này đã là một kỳ tích.
Dưới kỳ tích, đương nhiên sẽ xảy ra một số hiện tượng không tốt lắm, đây đều có thể lý giải, nhưng sự lý giải này là đứng trên đại nghĩa dân tộc.
Bạn cùng một tên ăn mày nói chuyện đại nghĩa dân tộc, bạn cảm thấy hắn có rảnh để ý đến bạn không?
Cơm còn ăn không đủ no, hắn quản bạn cái gì đại nghĩa hay không đại nghĩa, đương nhiên, bây giờ ăn mày có vẻ còn giàu có hơn một số lãnh đạo, chẳng qua đây đều là một cái trường hợp đặc biệt thuộc về hiện tượng không tốt lắm.
"Diệp Lăng, với thực lực bây giờ của cậu, nói câu không dễ nghe, hầu như vô địch ở các loại thế tục."
"Thế nhưng cậu vẫn cần sinh sống ở thế tục như cũ, tôi nghĩ lúc này có lẽ một thân phận đặc biệt có thể mang cho cậu rất nhiều thuận tiện, cậu cảm thấy thế nào?"
"Lấy tu vi của cậu, chỉ cần cậu có thể ra tay khi quốc gia cần, tôi có thể xin cấp trên, xin lãnh đạo của tôi cho cậu một thân phận đặc biệt."
Diệp Lăng nghe đến đó trong lòng liền lóe lên, toét miệng hỏi: "Có phải là loại trong tiểu thuyết hay không? Đánh chết người không cần đền mạng, ai nhìn thấy tôi đều toàn thân run rẩy?"
Trên trán Thần Phong lập tức xuất hiện ba vạch đen, được rồi, cậu quá vô địch.
"Diệp Lăng, đừng không có việc gì thì đọc tiểu thuyết được không, có điều tôi cho cậu biết, điều tôi muốn nói với cậu cũng gần như vậy, chẳng qua bất cứ chuyện gì đều có mức độ của nó, quốc gia sẽ không cho phép bất kỳ một tổ chức và cá nhân nào bao trùm phía trên quốc gia." Thần Phong nghiêm túc nói.
Phạm huý dùng ở thời cổ đại đến bây giờ vẫn tồn tại như cũ, tại sao có một không gian khác bên trong Thần Long tồn tại vô số cường giả cường đại, nhưng vẫn không thể rung chuyển quốc gia to lớn này là có nguyên nhân nhất định.
Cường giả cường đại, nhưng có thể mạnh hơn đạn hạt nhân sao?
Mạnh hơn thì có thể mạnh hơn sự công sát của hơn trăm ngàn cường giả Hậu Thiên sao?
Nhân loại mạnh hơn xét cho cùng cũng có một mức độ, không thành tiên xét cho cùng vẫn là người phàm, cuối cùng không dám xưng vô địch.
"Chờ anh xin được đặc quyền gì đó thì nói sau, ông đây không thấy thỏ sẽ không thả chim ưng." Diệp Lăng nhếch miệng cười một tiếng.
Thực ra cho dù Thần Phong không đồng ý, vào thời điểm chính thức cần Diệp Lăng, Diệp Lăng cũng sẽ tuyệt đối đứng ra, không bởi vì cái gì khác, ai bảo Thần Phong là anh rể mình.
Chủ yếu hơn là, ngôi mộ lớn kia ở ngay phía dưới nhà mình, trong tâm lý của kẻ ích kỷ như Diệp Lăng thì dĩ nhiên chính là đồ vật của mình a.
Tất cả những kẻ dám có ý đồ với đồ vật của mình đều là phe phản động, đều phải bị đánh.
"Được! Yên tâm đi Diệp Lăng, tôi tuyệt đối sẽ giúp cậu tranh thủ được một cái thân phận lý tưởng." Thần Phong lập tức vui mừng, ánh mắt nhìn Diệp Lăng sáng hơn rất nhiều.
Đây chính là một tay đánh nhau siêu cấp a, cho dù bao nhiêu tiền cũng không bán đến a, giờ khắc này Thần Phong đột nhiên cảm giác Diệp Lăng thuận mắt rất nhiều.
"Ha ha, Nguyệt Tâm a, người trong nhà có biết hay không a? Anh thấy Diệp Lăng rất tốt."
"Dáng dấp đẹp trai không nói, tính khí cũng được, chủ yếu nhất là còn có trách nhiệm, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là đối tốt với Nguyệt Tâm, anh thấy rất phù hợp nha."
Thần Phong nói chuyện còn nháy mắt với Diệp Lăng mấy lần, ý tứ rất rõ ràng, cậu thấy thế nào, cậu không thiệt thòi chứ, có anh rể tôi nói giúp cậu, cậu cứ yên tâm đi.
Diệp Lăng thấy Thần Phong làm như thế thì làm dáng vẻ nôn khan, đúng là tên không biết xấu hổ, anh lăn lộn thế nào mà leo lên được vị trí cục trưởng cục dị năng vậy?
"Đúng rồi anh họ, anh muốn đi gặp cục trưởng xin thân phận cho Diệp Lăng sao?" Trầm Nguyệt Tâm đột nhiên hỏi.
Nghe xong lời này Diệp Lăng lập tức sững sờ, chờ một chút, Thần Phong không phải cục trưởng sao?
"Thần Phong, anh không phải cục trưởng sao?" Diệp Lăng có chút mê man.
Thần Phong gật gật đầu: "Đúng vậy a, phó cục trưởng thì làm sao? Phía dưới cục trưởng tôi có quyền nhất, ha ha, hâm mộ không?"
"Tôi hâm mộ em gái anh ấy! Cái đồ phó cục trưởng như anh ở chỗ này ba hoa với tôi làm gì? Tôi còn tưởng rằng anh có quyền lợi lớn thế nào, hóa ra chỉ là một phó cục trưởng."
"Nhìn dáng vẻ anh như vậy, tôi còn thật sự cho rằng anh là cục trưởng đấy, nói chuyện khách khí, lại là một con côn trùng có hại của chủ nghĩa quan liêu a."
Sắc mặt Thần Phong lập tức âm trầm xuống, dường như bị con lừa hung hăng đá một cú.
"Diệp Lăng đừng nói mò, cục trưởng cục dị năng chỉ là một cái xưng hô, Cục Trưởng do thủ trưởng số 2 tự mình đảm nhiệm, bình thường thủ trưởng số 2 sẽ không quản lý và tham dự công việc thường ngày của cục dị năng, cho nên nói phó cục trưởng như anh họ chẳng khác nào là cục trưởng."
"Còn nữa, em cho anh biết, vị trí phó cục trưởng cục dị năng rất cao, cho dù là bí thư Mạc của thành phố Đông Hải chúng ta cũng chưa chắc vững vàng đè ép lên đầu anh họ đâu."
Trầm Nguyệt Tâm thốt ra lời này, Thần Phong cao ngạo ngẩng đầu lên.
Nhìn xem, nhìn xem, mình cũng trâu bò như vậy, tuổi còn trẻ đã đứng cùng một chỗ với những ông lớn.
Diệp Lăng bĩu môi, đây là một cơ cấu đặc thù địa vị đương nhiên cao, thế nhưng thật sự muốn so sánh với bí thư Mạc, chậc chậc, bỏ đi, không thể so sánh được.
"Được rồi, chờ làm xong chuyện thì lại tới tìm tôi." Diệp Lăng không kiên nhẫn đuổi người.
Thần Phong bĩu môi: "Ăn chực bữa cơm chứ sao."
Mọi người kém chút nữa bị Thần Phong làm ngã nhào xuống đất, rốt cuộc anh là cục trưởng hay là đồ trơ trẽn!