Trọn vẹn mấy tỷ ngọc thạch, cho dù là linh lực ẩn bên trong ít hơn nữa, thế nhưng cũng là một con số không nhỏ.
Con kiến nhiều còn cắn chết con voi, chẳng qua Diệp Lăng vận dụng một chút phương pháp khéo léo, tạm thời hút hết linh lực bên trong những ngọc thạch này ra.
"Về nhà, nhanh!" Sắc mặt Diệp Lăng hơi đỏ lên, cỗ linh lực to lớn này ở không ngừng tàn phá bừa bãi đập vào trong cơ thể hắn, khiến hắn có chút không chịu đựng nổi.
Trầm Nguyệt Tâm gật gật đầu, mang theo Diệp Lăng và Vương Ngưng Mị phi nhanh như bay về phía trung tâm tài chính.
Nửa giờ sau, Diệp Lăng cùng hai nữ về đến nhà, Mộ Ngưng Hàm cũng tới, lúc này mặt cô hơi đen, mấy người phụ nữ đối diện nhìn cô đều có địch ý.
Chỉ có Vương Thục Phân là xấu hổ cười, trong lòng càng suy nghĩ, rốt cuộc con trai mình có bao nhiêu phụ nữ, thế này cũng quá nhiều a, khiến bà hoảng sợ quá chừng.
Rầm, Diệp Lăng trực tiếp giơ chân đá tung cửa ra, sắc mặt đã từ đỏ chuyển sang trắng, chỉ mọi người nói: "Nhanh! Nhanh ngồi xuống đất, tâm thần ổn định là có thể bắt đầu, phải tâm vô tạp niệm, nhanh!"
Nói xong trong miệng và lỗ mũi Diệp Lăng đều tỏa ra làn khói trắng, làn khói này tỏa ra trong phòng lại có một mùi hương kỳ lạ.
Mọi người liên tục gật đầu, ngồi xếp bằng trên mặt đất, sau đó cố gắng gột sạch tạp niệm trong lòng, sắc mặt cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Vút, Diệp Lăng giơ một ngón tay lên, một làn khói màu trắng trực tiếp bao phủ Vương Thục Phân, làn khói màu trắng giống như một cái nhộng bao vây lấy Vương Thục Phân, không để lộ ra một chút khe hở.
Từng làn khói trắng phun ra ngoài, mấy người phụ nữ trừ Táng Hoa và Trầm Nguyệt Tâm đều được bao vây lại, mà linh lực trong cơ thể Diệp Lăng cũng không còn lại nhiều.
"Như vậy là được rồi?" Táng Hoa hơi nghi hoặc một chút, đây cũng quá đơn giản a?
Diệp Lăng lại liếc một chút: "Nếu như vậy có thể thành công, người tu chân cũng quá không đáng tiền, bây giờ vẫn còn sớm."
Nói dứt lời, hắn đi ra ngoài phòng, lấy những thuốc đông y mà mình trồng trọt ra, lúc này những thuốc đông y này đã đều hoàn toàn biến dạng.
Bạn từng thấy nhân sâm giống như củ cải trắng, linh chi giống như rau cải trắng chưa?
Đây chính là chủng loại mà Diệp Lăng dùng Tụ Linh Trận trồng ra, nếu như bán chủng loại này ra ngoài, kết quả tuyệt đối sẽ rung động thế giới, chỉ sợ vô số thế lực đều muốn tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy.
Mà bây giờ, Diệp Lăng hái toàn bộ những linh dược hiếm thấy này xuống, sau đó dùng linh lực bức ra chất lỏng bên trong chúng, nhỏ vào bồn tắm đầy nước.
Ngay lập tức, nước trong suốt ban đầu dần dần có một chút màu sắc, có chút trắng giống với sữa bò, lại không nặng như vậy.
Hơn nữa trên mặt nước lại còn dập dờn ánh sáng năm màu rực rỡ, giống như vòng ánh sáng thần sau đầu Phật Tổ.
"Linh lực thối thể, linh dược nhập thể, tiếp theo chính là xem bọn họ có phần cơ duyên này hay không." Sắc mặt Diệp Lăng hơi có vẻ nghiêm trọng.
Thực ra hắn vẫn không nói cho mọi người, Tu Chân Giả cũng không phải là ai đều có thể bước vào, mà chính là cần tư chất, cần cơ duyên, cần kiên quyết.
Có điều cái này cũng không phải khẳng định, nếu như là Diệp Lăng kiếp trước, với thân thể Tiên Đế Cửu Kiếp của hắn, cho dù là một con lợn Diệp Lăng cũng có thể biến nó thành tiên.
"Táng Hoa, hai thứ này không có tác dụng gì với em, em đã đột phá đến Tiên Thiên, anh truyền cho em một phương pháp tu luyện, tên là Sát Lục Giới, nếu như em có thể tu luyện thành công thì có thể mở ra đạo của chính mình, vô cùng cường đại." Diệp Lăng chậm rãi nói.
Một giây sau, trong đầu Táng Hoa xuất hiện vô số phương pháp, là toàn phần của Sát Lục Giới, sau khi thấy phần giới thiệu, Táng Hoa lập tức mừng rỡ.
Sát Lục Giới, trong trường hợp người tu luyện nhập môn, hình thần ẩn nấp ở thiên địa, động tác như lôi đình, bất động như yêu ma, là một loại thần thông cực mạnh, cho dù ở Tiên Giới cũng là cao thủ.
Sau khi Táng Hoa tiếp nhận phương pháp thần thông liền trực tiếp đi tu luyện, còn lại một mình Trầm Nguyệt Tâm.
"Nguyệt Tâm, em ngồi dưới đất, giữ vững tâm thần, tiếp theo anh sẽ hút Cửu U Hoàng Tuyền khí trong cơ thể em ra, tu vi của em tự nhiên sẽ khôi phục." Diệp Lăng nói khẽ.
Trầm Nguyệt Tâm nghe xong, hốc mắt lập tức phát hồng, cô bị Cửu U Hoàng Tuyền khí này uy hiếp bao nhiêu năm qua, rốt cục cũng nhìn thấy một tia ánh sáng.
Sau khi Trầm Nguyệt Tâm ngồi xuống đất, giữ vững tâm thần, hai con ngươi Diệp Lăng đột nhiên run lên, uy phong hiển hách giống như thần tiên.
"Cửu U Đế Công, đi ra ngoài!" Diệp Lăng quát lên, giọng nói vang dội như chuông lớn.
Ầm, một thân ảnh to lớn chậm rãi đi ra từ trong cơ thể Diệp Lăng, mặc áo bào đen, tướng mạo mơ hồ, thế nhưng sức mạnh làm kinh thiên địa trên người lại không thể che giấu được.
Đột nhiên, bàn tay thân ảnh kia giơ lên, một luồng ánh sáng màu đen kịt trực tiếp bao phủ Trầm Nguyệt Tâm, tử khí không gì sánh kịp hoàn toàn chiếm lấy Trầm Nguyệt Tâm.
Giờ khắc này, Trầm Nguyệt Tâm cảm giác được cái chết, dường như cả người bị vùi trong biển máu, bị thần chết nhìn chằm chằm, toàn thân phát lạnh.
Bộp, một tiếng như bong bóng bị chọc vỡ sinh ra từ trong cơ thể của Trầm Nguyệt Tâm, đạo cấm chế bị cường giả Trúc Cơ Kỳ thiết lập lập tức bị một chưởng này tiêu diệt.
Ong ong, một luồng Cửu U Hoàng Tuyền khí đáng sợ giống như rồng lớn điên cuồng tàn phá bừa bãi, trong nháy mắt liền muốn nuốt chửng Trầm Nguyệt Tâm.
Thế nhưng một giây sau, Diệp Lăng cười lạnh phất tay lên, thân ảnh đáng sợ phía sau cũng nhẹ nhàng giơ tay lên, Cửu U Hoàng Tuyền khí như rồng lớn vậy mà lại như rắn nhỏ bay về phía thân ảnh màu đen.
Cửu U Hoàng Tuyền khí trực tiếp bị thân ảnh màu đen bắt lấy, sau đó lại bá đạo nuốt chửng, giờ khắc này, Diệp Lăng cảm nhận được sức mạnh sục sôi bành trướng tràn ngập ở trong cơ thể mình.
Đối với người khác thì không dám dính Cửu U Hoàng Tuyền khí, đối với Diệp Lăng mà nói lại là thuốc bổ.
Không có cách nào, ai bảo Cửu U Đế Công bá đạo như vậy, có thể nuốt chửng vạn vật, đương nhiên chỉ bao gồm năng lượng, bạn bảo hắn nuốt cục đá thử xem.
Cảm giác được luồng Cửu U Hoàng Tuyền khí này bốc hơi thành linh lực tràn ngập ở trong cơ thể mình, Diệp Lăng mỉm cười, trong mắt lại xuất hiện sát cơ.
Dám ra tay với người phụ nữ của hắn, cho dù là Thần Phật trên trời cũng không cứu được!
Mà lúc này da thịt của Trầm Nguyệt Tâm vốn đã bảo dưỡng tốt bây giờ càng thêm rạng rỡ lộng lẫy, đẹp đến mức phản xạ ra ánh sáng.
Băng thanh ngọc cốt, dùng bốn chữ này để hình dung da thịt Trầm Nguyệt Tâm không có chút nào quá đáng, càng quan trọng hơn là, khí thế cả người cô cũng biến đổi.
Cô vốn như nữ thần băng tuyết lúc này toàn thân tản ra một cỗ khí thế thần kì khiến người bình thường không dám nhìn thẳng, giống như Thần Đế, người phàm không thể khinh nhờn.
Tu vi Hậu Thiên Điên Phong cách xa Trầm Nguyệt Tâm mười mấy năm cuối cùng cũng trở lại!
"Diệp Lăng!" Trầm Nguyệt Tâm vừa muốn mở miệng nói chuyện, Diệp Lăng lại che bờ môi phấn nộn của cô.
"Yên tâm, qua trận này, ông xã cùng em giết tới Tu Chân Giới, giết sạch toàn bộ trên dưới Ma Vân Tông!"
"Động vào người phụ nữ của anh chính là thiên kiếp!"
Bá đạo cường thế lại khiến Trầm Nguyệt Tâm cảm động vô cùng, cô đột nhiên phát hiện, chính mình lựa chọn người đàn ông này, tuy nhiên bình thường có chút bỉ ổi, thế nhưng vào một thời khắc nào đó lại giống như thiên thần, uy chấn thiên hạ!