Không bao lâu sau Lưu Xảo liền tỉnh, sau khi trải qua linh lực gột rửa, cô xuất trần giống như một tiên tử trong rừng hoa, thanh thuần khả ái, thướt tha yêu kiều.
Mấy người khác cũng đều lần lượt tỉnh lại, chẳng qua Vương Thục Phân là người cuối cùng tỉnh lại. Hơn nữa tạp chất Hậu Thiên trong cơ thể bà cũng không được bài trừ tận gốc.
Dù sao cũng là người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, dơ bẩn lắng đọng đã nhiều năm. Nhưng mặc dù là như vậy, Vương Thục Phân vẫn lột xác thành một con người khác.
Hơn nửa mái tóc có chút bạc trắng bây giờ đã hoàn toàn biến mất, trở thành màu đen còn có ánh sáng lấp lánh.
Nếp nhăn trên mặt cũng gần như biến mất hết, Vương Thục Phân giống như là trẻ hơn 20 tuổi, chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi.
Diệp Lăng còn chưa từ bỏ ý định, để cho Vương Thục Phân là người đầu tiên đi vào bồn tắm, nước trong bồn kia tràn đầy thần quang, tỏa ra linh lực thiên địa nồng nặc.
Mười phút sau, Vương Thục Phân đi ra, nhưng kết quả vẫn làm Diệp Lăng có phần buồn bã, con đường tu luyện của Vương Thục Phân có chút tuyệt vọng.
Hình như Vương Thục Phân nhìn ra được, vỗ bả vai Diệp Lăng an ủi: "Không sao đâu con trai, như vậy mẹ đã rất thỏa mãn, bây giờ cũng đã làm cho bao nhiêu người ghen tỵ rồi."
"Mẹ yên tâm, tin tưởng con, nhất định con sẽ để cho mẹ chính thức bước lên con đường tu chân." Diệp Lăng thề son sắt nói.
Hiện tại tu vi của Diệp Lăng vẫn cứ tăng lên đều đều, dù sao tu vi kiếp trước vẫn còn, tâm cảnh cũng còn. Chỉ cần hấp thu linh lực là được, cho nên không gặp bình cảnh nào.
Nếu hắn đột phá đến Kim Đan Kỳ thậm chí cảnh giới càng cao hơn nữa, vấn đề của Vương Thục Phân chỉ còn là một vấn đề nhỏ mà thôi, có thể giải quyết dễ như trở bàn tay.
"Thật ra mẹ chưa từng nghĩ đến cái gì mà trường sinh bất tử, mẹ chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường, mẹ cũng không có dã tâm lớn như vậy, nếu con để cho mẹ sống dài như vậy chắc mẹ sẽ chán chết mất." Vương Thục Phân cười nhạt nói.
"Con đó, nếu quả thật muốn làm mẹ vui vẻ, liền mau sinh cho mẹ vài đứa cháu để mẹ ôm đi. Được rồi, mẹ mệt mỏi, mẹ đi nghỉ ngơi một lát đây." Vương Thục Phân vỗ bả vai Diệp Lăng cười nói.
Nói xong, Vương Thục Phân xoay người trở về phòng, lưu lại Diệp Lăng đang chìm vào trong xúc động. Đúng vậy, hình như bản thân đã bỏ qua cảm nhận của mẹ, gần như cho rằng tất cả mọi người sẽ bị trường sinh bất tử hấp dẫn.
Lắc đầu, Diệp Lăng không suy nghĩ nữa, mà là để cho mấy cô gái nhảy vào trong bồn tắm, sau đó truyền thụ thần thông pháp môn nhìn thử các cô có duyên tu tiên không.
Nhưng kết quả làm cho Diệp Lăng ngoài ý chính là, vậy mà không có người nào có thể bước vào ngưỡng cửa tu chân, một người cũng không có!
Chẳng lẽ thế đạo bây giờ đã không thích hợp tu luyện?
Nhưng không đúng, những võ giả Hậu Thiên Tiên Thiên kia là nhảy ra từ bụng heo à?
Đột nhiên, Diệp Lăng nghĩ tới một việc, tuổi tác của các cô cũng đã lớn. Hơn nữa đây là thế tục, dùng cách thức ở Tiên Giới cũng không có tác dụng. Quan trọng chính là linh dược mình trồng quá phổ thông, sau đó lại pha loãng cho nên vốn không đủ chống đỡ để các cô bước vào con đường tu luyện.
"Thì ra là thế!" Diệp Lăng gật đầu, tìm được vấn đề rồi liền dễ giải quyết.
Lúc này đây xây dựng trụ cột mới là quan trọng, tuy các cô không thành công bước vào con đường tu luyện, tuy nhiên lại dựng xuống một trụ cột tốt. Chờ bản thân mình tìm được Thiên Địa Linh Bảo, liền có thể dễ dàng giúp các cô bắt đầu tu luyện.
Đương nhiên, các cô vẫn chưa hiểu được, cứ tưởng mình không có thay đổi gì, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, lực lượng trong cơ thể tràn đầy không bao giờ dùng hết. Hơn nữa thân thể lại rất nhẹ nhàng, gần như nhảy một cái là có thể bay lên.
"Ha ha! Mình thành thần tiên, mình muốn bay!" Lâm Vũ Tình vui mừng vẫy tay, vậy mà chạy tới cửa sổ, muốn nhảy xuống bay đi.
Diệp Lăng sợ tới mức vội vàng kéo cô gái ngốc nghếch này lại, sắc mặt tràn đầy sợ hãi: "Cô nãi nãi của anh ơi, em điên rồi hả?"
"Em không thể bay sao? Không phải em đã trở thành thần tiên sao?" Lâm Vũ Tình rất là ngây thơ hỏi.
Diệp Lăng vỗ trán: "Anh nói cho các em biết, bây giờ các em chỉ là giai đoạn trụ cột mà thôi, ngay cả cảnh giới Hậu Thiên cũng không tới.”
"Trên Hậu Thiên là Tiên Thiên, trên Tiên Thiên là Trúc Cơ, chỉ có đạt đến Trúc Cơ Kỳ mới tính là chân chính bước vào con đường tu luyện, hơn nữa chỉ có đạt đến Trúc Cơ Kỳ mới có thể bay trên không." Diệp Lăng kiên nhẫn nói cho các cô.
Các cô gái liên tục gật đầu, chẳng qua tâm trạng cũng đều có chút buồn bã, vẫn không thể bay.
Nếu như Diệp Lăng biết được suy nghĩ của các cô, nhất định sẽ bóp chết các cô, các cô cho là người có thể bay là củ cải à, có ở khắp nơi?
Chẳng qua dù vậy các cô gái đều rất hưng phấn, dù sao bản thân vẫn cảm nhận được cơ thể thay đổi, thậm chí có thể nói là Thoát Thai Hoán Cốt.
Chẳng qua tiếp đó, bầu không khí có chút tẻ ngắt, các cô đều nhìn về phía Diệp Lăng.
Ý tứ rất rõ ràng, nói đi, anh còn có mấy người phụ nữ nữa, anh rất không thành thật nha.
Diệp Lăng hít một hơi thật sâu, cười đau khổ: "Chỉ có nhiêu đây, nhiều hơn nữa thật sự không có, nếu như các em muốn ở lại thì ở lại, không muốn anh cũng không bắt buộc."
Nói xong Diệp Lăng lắc đầu, đi tới đại sảnh ngồi xuống ghế sofa khuôn mặt rất là đau khổ, thực ra sớm đã dựng lỗ tai lên nghe ngóng cuộc thảo luận bên trong.
"Nếu anh dám nghe bọn em nói chuyện, mấy người chúng em sẽ đều rời đi, không tin anh cứ thử xem!" Đột nhiên giọng nói của Trầm Nguyệt Tâm vang lên bên tai Diệp Lăng.
Diệp Lăng sợ đến mức cả người run lên, mẹ kiếp, lúc nào thính lực của cô ấy lại mạnh như vậy? Lại còn đến uy hiếp mình.
Mười phút sau, các cô gái đi ra, đều nghiêm túc nhìn Diệp Lăng.
Diệp Lăng nằm trên ghế sô pha bị các cô nhìn chằm chằm thì cả người sợ hãi, khóe miệng run rẩy: "Các em muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ nói đi, đừng có nhìn anh như vậy, anh sợ."
Trầm Nguyệt Tâm nhìn mọi người một chút, sau đó nghiêm túc nói với Diệp Lăng: "Về sau không được chúng em cho phép, không cho phép anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không..."
"Còn nữa, nhà cũng nên đổi đi, nếu không nhiều chị em như vậy sẽ không có chỗ ở. Em có một trang viên, vừa lúc không có ai ở, ngày mai chúng ta liền dời qua đi."
Sau khi Diệp Lăng nghe xong nhất thời vui mừng, đứng dậy muốn ôm hôn Trầm Nguyệt Tâm, tuy nhiên lại bị Trầm Nguyệt Tâm chặn lại.
"Cuối cùng, toàn bộ tài sản của anh đều phải giao cho chúng em, về sau anh muốn mua một gói thuốc lá cũng phải được sự đồng ý của chúng em." Trầm Nguyệt Tâm lại nói một yêu cầu nữa.
Diệp Lăng ngẩn người, nhất thời khuôn mặt trở nên nhăn nhó, có ý gì, đây là có ý gì, đây là lấy đi quyền tài chính của mình?
"Cái kia, anh muốn hỏi một chút, tiền tiêu vặt mỗi tháng của anh là bao nhiêu?" Diệp Lăng xoa tay hỏi.
Các cô gái nhìn nhau: "Một ngày năm đồng, mỗi tuần phát một lần."
Diệp Lăng nhất thời ngẩn người, trong mắt xuất hiện ánh lệ: "Năm đồng? Ngay cả một gói thuốc cũng không mua được!"
Vất vả đau khổ hơn nửa năm, một buổi sáng lại trở lại thời kì tay trắng, mấy cô gái này thật là tàn nhẫn.
Bản thân đường đường là một tỷ phú, vậy mà lại đến nông nỗi này, nói ra ai tin!
Ông trời ơi, đại địa ơi, thương cảm, thương cảm Tiên Đế thất bại nhất trong lịch sử đi a!