Một tuần sau, trong một viện mồ côi, Diệp Lăng rất thảnh thơi nằm trên bãi cỏ nhìn trời xanh mây trắng.
Một tuần này, Diệp Lăng trả lại căn biệt thự kia, dời đến trang viên của Trầm Nguyệt Tâm. Trang viên này nằm ở ngoại ô phía Tây của thành phố Đông Hải, diện tích khoảng mười mấy mẫu, giá trị không cách nào đánh giá được.
Kế tiếp, Diệp Lăng bắt đầu điều tra thái tử gia hỗn đản đã từng muốn đạp hư Mộ Ngưng Hàm.
Lưu Kiệt, hiện tại chính là một Tổng giám đốc đứng đầu trong một công ty nhỏ, nhưng phía sau lại là lão tổng của một công ty địa sản có thế lực mạnh mẽ, tài sản có chừng mấy tỉ.
Diệp Lăng cũng nghe được, viện mồ côi đổ nát ở nơi này là thuộc phạm vi công ty Lưu Kiệt muốn di dời và dỡ bỏ.
Cho nên Diệp Lăng liền mua nó, chẳng qua viện trưởng biết sắp tới sẽ khai phá, nói giá không giới hạn. Nhưng thật ra Diệp Lăng cũng không dây dưa, ném ra mấy triệu cho viện trưởng kia liền vỗ mông chạy đi.
Trong viện mồ côi, sớm đã không chứa những đứa trẻ mồ côi nữa, đều được viện trưởng chuyển giao đến những viện mồ côi khác.
Hiện tại mỗi ngày Diệp Lăng đều phải đến viện mồ côi này, hắn phải đợi, chờ Lưu Kiệt mắc câu.
Bởi vì ngày hôm qua đã có một nhóm người muốn Diệp Lăng đi ra khỏi chỗ này, từng người đều rất hùng hổ, nhìn một cái liền biết là côn đồ do công ty phá bỏ và di dời tìm đến.
Lúc đầu Diệp Lăng vốn không để ý tới bọn họ, đến khi bọn họ nhịn không được động thủ, trực tiếp bị Diệp Lăng mạnh mẽ quật ngã, côn đồ do công ty phá bỏ và di dời tìm đến đều chật vật bỏ chạy.
Đang lúc Diệp Lăng thư thái nhàn nhã nằm trên ghế thái sư, đột nhiên lỗ tai hắn khẽ động, nhất thời nở nụ cười.
Xa xa, tiếng động cơ ô ô truyền đến, là tiếng của máy đào, hơn nữa kèm theo đó là tiếng động cơ của xe ô tô chạy tới.
"Hì hì, đây là muốn làm ra hành động lớn đây." Diệp Lăng khinh thường cười, đứng dậy, đưa tay vươn người, đi tới cửa của viện mồ côi.
Cửa viện mồ côi, Diệp Lăng nghiêng người dựa vào khung cửa, trong miệng ngậm một điếu thuốc, nghĩ tới đây Diệp Lăng đã muốn khóc, bạn gặp qua tỷ phú nào hút thuốc bình thường chưa?
Cái này đều là do mấy cô gái kia hại, toàn bộ tài sản cũng không biết bao nhiêu tỷ, vậy mà mấy cô gái lại hà khắc, hành hạ mình như vậy, bản thân thật muốn lên báo cáo với hiệp hội bảo vệ động vật!
Mấy phút sau, hai chiếc máy đào móc đi tới cửa viện mồ côi, tắt máy dừng lại. Hơn mười chiếc xe con toàn bộ dừng ở cửa viện mồ côi, bên trong xe đi ra một đám người vạm vỡ, tay cầm gậy bóng chày.
Lai giả bất thiện, Diệp Lăng bĩu môi, không hổ là thái tử gia số hai, thật đúng là có chút hơi thở giang hồ.
Mà xung quanh viện mồ côi, trên những ngôi nhà rách nát kia, đã đứng đầy người, bọn họ đều nhìn chòng chọc vào một màn trước mắt này.
Ai cũng biết công ty này đền thiếu tiền, ai cũng biết dân ở đây không chịu di dời, nhưng dưới thủ đoạn ti tiện của công ty này, đã có một nửa người dân bất đắc dĩ ký vào hiệp nghị, những người còn lại vẫn đang chờ đợi.
Mà bây giờ viện mồ côi của Diệp Lăng chính là đối tượng mà bọn họ ngắm vào.
Trên chiếc Audi đi đầu bước xuống một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mái tóc được chải vuốt lóa mắt, đeo một cặp mắt kính tơ vàng, nhân mô cẩu dạng.
Hắn ta chính là Lưu Kiệt, là một trong những Thái Tử gia của thành phố này, có thế lực vô cùng lớn, thậm chí một ít cán bộ cấp cao đều muốn nịnh nọt lấy lòng hắn ta, dù sao cha người ta của chư hầu một phương.
"Tiểu tử, tao khuyên mày thức thời vẫn nên ngoan ngoãn ký vào hiệp nghị, nếu không cũng đừng trách bọn tao ra tay độc ác!" Một người lưng hùng vai gấu đi ra từ phía sau Lưu Kiệt, trên khuôn mặt có một vết sẹo làm người ta sinh lòng sợ hãi.
Diệp Lăng cười nói: "Tôi cũng muốn ký mà, mấu chốt là các người phải thỏa mãn tôi đã?"
"Diện tích viện mồ côi của tôi đây không lớn không nhỏ, là 800 mét vuông, mỗi mét vuông các người chỉ bồi thường cho tôi một vạn. Viện mồ côi đây là tôi dùng 3 ngàn vạn để mua đấy, anh cũng không muốn tôi bị lỗ đúng không?"
"Như vậy đi, đều là người làm ăn, giá tổng cộng là 50 triệu, đưa tiền qua là tiểu gia tôi đi liền."
"Như thế nào đây? Nhanh gọn chứ? Tôi chính là người làm việc nhanh gọn!" Mỗi mét vuông 1 vạn tệ, nghe thì không ít, nhưng ở nơi tấc đất tấc vàng này, thực sự là không có bao nhiêu. Hơn nữa theo Diệp Lăng biết, khoản tiền dành cho di dời và phá bỏ không chỉ có nhiêu đây.
"Mày là một tên khốn kiếp, mày đây là công phu sư tử ngoạm! Tao cho mày biết, chúng tao có ký hiệp nghị với chính phủ, nếu mày vẫn không chịu dời đi chính là phạm pháp!" Một tên đàn ông lực lưỡng vạm vỡ cầm gậy bóng chày quát.
Diệp Lăng chỉ nhún vai: "Phạm pháp thì phạm pháp đi, anh có bản lĩnh thì đến bắt tôi đi, tôi muốn nhìn thử, chỗ của tôi tôi không muốn tháo dỡ ai dám tháo dỡ." Lời này vừa nói ra, mười mấy tên đàn em ở phía sau Lưu Kiệt đều giơ gậy bóng chày cao giọng hét lớn, tiếng hét xông thẳng lên trời xanh.
Diệp Lăng cố ý làm bộ chấn động, biểu hiện có chút sợ sệt, sau đó lại giả bộ cổ vũ bản thân: "Tôi nói cho các anh biết, các anh đừng dọa tôi, lão tử đây không sợ đâu!"
Lưu Kiệt nhìn Diệp Lăng, mí mắt giật giật, trong mắt đã không còn tính nhẫn nại. Từ lúc mình bắt đầu tiếp xúc với nghề này, dựa vào thế lực cán bộ cao cấp sau lưng cùng với côn đồ giang hồ mọi việc luôn luôn đều rất thuận lợi, còn chưa bị người nào uy hiếp như vậy.
"Động tác nhanh lên một chút, tìm mấy người ném hắn ra ngoài rồi san bằng viện mồ côi này cho tôi sau đó ném cho hắn mười triệu để hắn cút đi!" Lưu Kiệt âm trầm nói.
Lưu Kiệt cũng đã tính toán xong, đến khi mọi chuyện xong hết, tất cả đều đã chậm, coi như cáo trạng lên trên cũng vô dụng, thế lực cán bộ cấp cao sau lưng Lưu Kiệt cũng không phải chỉ biết nói.
Tên vạm vỡ sau lưng Lưu Kiệt sau khi nghe xong thì cười dữ tợn, phất tay lên, mười mấy tên đàn em phía sau giống như hít thuốc phiện, đi tới cửa viện mồ côi.
Người dân ở những nhà xung quanh từng người đều nín thở, đây là muốn chính thức đối đầu.
Trong đầu mọi người đều hiện lên một hình ảnh, tiếng còi vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.
Đi đầu vào sân chính là đội tuyển phá bỏ và di dời, từng người đều có khí thế hùng dũng oai vệ, trong tay cầm gậy bóng chày đều uy phong lẫm liệt, lưng hùm vai gấu.
Nhìn một cái liền biết bọn họ đều thân kinh bách chiến, tin tưởng trong lần tranh tài này nhất định bọn họ sẽ toàn lực ứng phó, phấn đấu quên mình!
Ngay sau đó xuất hiện hình ảnh đội tuyển bên còn lại, bạn xem hắn lẻ loi một mình, nghiêng người dựa vào khung cửa, miệng ngậm một điếu thuốc. Tuy lửa đã cháy đến mông thế nhưng khí phách duy ngã độc tôn vẫn không thay đổi.
Sau đó, chính là bước vào hiệp một của hai bên, bạn xem đội tuyển thủ phá bỏ và dời đi nơi khác cầm gậy bóng chày xông tới đối thủ, tin tưởng dưới một gậy này có thể làm cho đối thủ mất đi sức chiến đấu.
Không có biện pháp, ai bảo đội tuyển bên phá bỏ và dời đi nơi khác nhiều người như vậy. Sau một phút trận đấu có thể phân ra thắng bại.
Phanh, Diệp Lăng đá ra một cước vào tên cầm đầu, trực tiếp tạo ra một con đường giữa đám đông toàn đối thủ, tên cầm đầu lưng hùm vai gấu kia vậy mà trực tiếp theo đường này bay ra, đập trúng vào đám người.
"Một đám nát rượu ăn cơm mềm đều cút cho lão tử, người nào còn dám xông vào cửa viện của tôi, tiểu gia tôi sẽ bẻ gãy hết xương của hắn!" Diệp Lăng quăng ra một câu như vậy liền xoay người đi vào viện.
Trong mắt Lưu Kiệt âm thầm xuất hiện sát cơ, bình tĩnh lúc đầu bây giờ cũng đã xuất hiện một chút lo lắng.
Nhóm dịch: Thiên Thiên