Toàn bộ thành phố Đông Hải, Lưu Kiệt gần như hoành hành không chút trở ngại nào. Cha gã ổn định đè trên đầu của Mạc bí thư, con trai của ông ta tranh đấu mấy lần với gã cùng rơi xuống thế hạ phong.
Nhưng hôm nay, vậy mà lại nếm trái đắng bên trong viện mồ côi nho nhỏ này, làm cho trong lòng Lưu Kiệt không khỏi hừng hực lửa giận.
Tên đàn ông mặt sẹo đứng ở bên cạnh Lưu Kiệt nhìn thấy sắc mặt Lưu Kiệt tái xanh nhất thời hét lớn: "Một đám phế vật, phá cửa cho tao, cắt đứt chân của nó!"
"Máy đào đâu, phá viện mồ côi này cho lão tử!" Sau khi tên đàn ông mặt sẹo nói xong, hung hăng đi tới cửa viện mồ côi.
Ô ô, vài tiếng động cơ trầm thấp vang lên, hai máy đào chậm rãi chạy tới gần viện mồ côi, giơ cao đầu xúc lên, tùy thời đều chuẩn bị đập xuống.
Tên đàn ông mặt sẹo dữ tợn đi tới cửa viện mồ côi, một cước đá tung cửa ra, giơ cao gậy bóng chày trong tay lên, vừa muốn mở miệng mắng, thì trong mắt của gã xuất hiện hình ảnh cục gạch đang ngày càng lớn ra.
Ba, cục gạch này trực tiếp nện vào khuôn mặt của tên đàn ông mặt sẹo, lực lượng to lớn trực tiếp nện gãy mũi gã, máu mũi chảy xuống ào ào, miệng cũng bị gãy hai cái răng vàng.
"Ô ô, lão tử làm thịt mày!" Tên đàn ông mặt sẹo che miệng cao giọng quát, thân hình cũng không ngừng rút lui về phía sau.
Phía sau tên đàn ông mặt sẹo, là mười mấy tên đàn em sắc mặt dữ tợn cầm gậy bóng chày, giơ cao gậy bóng chày hung hăng vung lên mang theo tiếng gió, giết tới chỗ Diệp Lăng.
Diệp Lăng biến sắc, lạnh lùng cười, thân hình nhất thời vọt mạnh tới, tốc độ cực nhanh, giống như một ma quỷ, trong nháy mắt liền tới gần một tên côn đồ.
"Tên gia hỏa không biết sống chết, coi lời của ông đây là gió thoảng bên tai phải không?" Diệp Lăng hét lớn, đá ra một cước, trực tiếp đạp bay tên côn đồ đó.
Tên côn đồ bị đạp nặng khoảng 90kg, người bình thường đừng nói đạp bay gã, chính là đánh ngã gã cũng rất khó khăn.
Vì vậy, trong mắt tất cả mọi người xuất hiện một màn rung động, lúc tên côn đồ bị đạp bay còn chưa rơi xuống đất, cả người Diệp Lăng nhẹ nhàng giống như một con diều hâu, bay bổng lên.
Điểm mũi chân một cái, trực tiếp đá vào bụng của tên côn đồ đang bay kia, mà tên côn đồ 90kg trực tiếp mạnh mẽ rơi xuống, đập ngã một tên côn đồ khác đang ngây người.
Ngược lại Diệp Lăng, thân hình đang đứng trên không bỗng nhiên chuyển một cái, vặn vẹo 180 độ, đôi chân dài có lực bỗng nhiên đảo qua, lực lượng to lớn trực tiếp đánh qua làm cho phạm vi 2 mét xung quanh Diệp Lăng không có một bóng người.
Diệp Lăng đứng ở chính giữa bọn côn đồ, thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt đảo qua đám côn đồ đang ngẩn người giơ cao gậy bóng chày kia, từng tên côn đồ đang giơ gậy bóng chày lên đều theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt rõ ràng có chút khẩn trương.
Quá mạnh, quả thực tên gia hỏa này không phải người, giống như vai nam chính trong phim điện ảnh Hồng Kong, mang theo vầng sáng kiêu ngạo.
"U u, bọn mày nhìn lung tung cái gì đó, nhanh đánh chết nó cho tao!" Tên đàn ông mặt sẹo vừa mới gào thét xong, Diệp Lăng bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt như đao, làm cho tên đàn ông mặt sẹo ngẩn người.
Chẳng qua cũng ngay trong nháy mắt này, mười mấy tên côn đồ nâng cao gậy bóng chày cắn răng phát lực, gậy bóng chày trong tay hung hăng đánh xuống.
Ba, mười mấy tên côn đồ đều dùng tất cả sức mạnh, nhưng điều làm bọn chúng kinh ngạc chính là, lúc gậy bóng chày đập xuống vậy mà trực tiếp nện xuống mặt đất, chấn một cái làm cho gan bàn tay của bọn chúng tê dại.
Người đâu ?
Một người sống sờ sờ sao bây giờ đã không thấy tăm hơi?
Nhưng mà vào lúc này, một đạo thanh âm lành lạnh vang lên, là Diệp Lăng. Lúc này hắn đang đứng ở trước mặt tên đàn ông mặt sẹo, gương mặt hờ hững, vẻ mặt khinh thường.
"Nói đi, mày muốn làm gì." Diệp Lăng lạnh lùng nói.
Tên đàn ông mặt sẹo cảm thấy lạnh lẽo, sau đó lập tức sinh ra một nụ cười miễn cưỡng: "Ôi chỉ là đùa giỡn thôi, lòng dạ người anh em này đừng hẹp hòi như thế chứ, không biết chỉ là đùa giỡn sao."
Diệp Lăng nhếch miệng cười: "Ồ? Đùa giỡn sao, vậy thì thật tốt, tôi đây cũng rất thích đùa."
Vừa nói xong, một tay Diệp Lăng trực tiếp xách tên mặt sẹo lên, cánh tay phải bỗng nhiên dùng sức, một tên đàn ông 50kg vậy mà trực tiếp bị Diệp Lăng ném ra ngoài.
Tên mặt sẹo bay giữa không trung, giống như là một con gà con, trực tiếp đập trúng đầu xúc đang giơ cao kia của máy đào. Chỉ nghe thấy tiếng gãy xương răng rắc vang lên, tên đàn ông mặt sẹo gào khóc rơi xuống đất.
Ahhh, mọi người đều hít vào ngụm khí lạnh, người dân ở những nhà ngang xung quanh kích động không có gì sánh được. Ha ha, cái này mới gọi là anh hùng, có lẽ hắn thực sự là người có thể dẫn dắt chúng ta đi tới ánh sáng, nâng giá tiền bồi thường lên cao nhất?
Diệp Lăng vỗ tay một cái, bước chân đi đến chỗ Lưu Kiệt mặt mày tái xanh đang đứng bên cạnh xe, nhìn Thái tử gia không ai bì nổi kia, không khỏi cười châm chọc.
"Hoặc là lấy ra 50 triệu, hoặc là cút đi." Diệp Lăng lấy ra một điếu thuốc châm lửa đốt, ngậm vào miệng.
Lưu Kiệt ngẩn người, cười lạnh, ở thành phố Đông Hải này, lúc nào hắn ta lại bị uy hiếp như vậy?
Bàn về khí thế cũng không thể thua, Lưu Kiệt lấy một điếu Tiểu Gấu Mèo từ trong túi ra, thuốc lá này vốn không bán trên thị trường, là năm trước cha của hắn ta đặt biệt cung cấp cho hắn.
Diệp Lăng nhìn thấy hành động này của Lưu Kiệt, không khỏi nở nụ cười: "Đang khoe khoang cái gì với tiểu gia đây, giả trang cái gì mà sói vẫy đuôi to, cầm một điếu Tiểu Gấu Mèo là trâu bò rồi hả?"
"Đến, nếm thử thuốc lá của tôi, tôi nói cho anh biết, tuyệt đối là có tinh thần hơn Tiểu Gấu Mèo này." Vừa nói xong, Diệp Lăng trực tiếp cướp Tiểu Gấu Mèo trong miệng Lưu Kiệt đi, ném xuống đất.
Sau đó cầm điếu thuốc của mình nhét vào trong miệng của Lưu Kiệt, có thể là chưa từng hút qua loại thuốc lá rẻ tiền như vậy, cũng có thể là bị làn khói thô ráp của thuốc lá làm cho sặc, Lưu Kiệt kịch liệt ho vài tiếng.
Mà đứng phía sau Lưu Kiệt là một thanh niên có bộ dạng như công tử nhà giàu, nhất thời giận dữ: “Mày thật to gan, biết anh ấy là ai không? Anh ấy là con trai của Thị trưởng Lưu đấy!"
”Con trai của Thị trưởng Lưu có quan hệ gì với cậu? Cậu ở đây kêu to gọi nhỏ như vậy làm gì? Giống như một con chó, cậu khoan hãy nói, cậu làm một con chó săn thật là xứng chức." Diệp Lăng khinh thường nhìn thanh niên.
Lưu Kiệt hít một hơi thật sâu, sắc mặt vẫn âm trầm như trước, trong mắt lại bào trùm cơn tức nồng đậm: "Việc kinh doanh của chúng tôi, cũng là hi vọng hòa khí sinh tài, cậu ra giá đi, không quá giới hạn tôi sẽ cho cậu.”
"U, Lưu đại công tử, hiện tại biết hòa khí sinh tài rồi hả? Vậy vì cái gì anh lại gọi nhiều người như vậy, lại gọi tới hai máy đào, đây là anh tới hòa khí sanh tài với tôi?"
"Anh không phải là đại công tử sao, không phải phía sau còn có một con chó săn sao, tôi đây muốn 50 triệu, chắc giá này sẽ thâm qua phần của anh đi.”
"Như vậy đi, để tỏ lòng tôn kính với anh, 100 triệu, trong vòng 3 ngày mang đến cho tiểu gia tôi, không lấy ra được thì cút đi."
100 triệu, Lưu Kiệt hít sâu một hơi, mạnh mẽ đè xuống lửa giận trong lòng: "Người anh em hơi quá đáng rồi đấy?"
"Quá đáng? Bình thường tiểu gia tôi đây làm rất nhiều chuyện quá đáng, chuyện hôm nay vẫn chưa tính là quá đáng đâu." Diệp Lăng cười lạnh một tiếng.
Nói xong, Diệp Lăng nâng bàn tay lên, vỗ nhẹ trên khuôn mặt Lưu Kiệt vài cái: "Nhớ kỹ lời của tôi, 100 triệu."
Dứt lời, Diệp Lăng đi tới gần khu nhà dân, ngồi lên một chiếc Maserati đã sớm đợi ở đó nghênh ngang mà đi, biến mất ở trong mắt của mọi người.
Sắc mặt Lưu Kiệt như gan lợn, nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên hắn ta nở nụ cười, làm người ta rợn cả tóc gáy.
"Đi, tra thử tên này rốt cuộc có bối cảnh gì, tao muốn nhìn xem, ở thành phố Đông Hải người nào dám đấu với tao rốt cuộc là cái dạng gì." Lưu Kiệt cười nói, trong mắt là tinh quang lập lòe.