Nhìn Diệp Lăng nghênh ngang mà đi, Lưu Kiệt hận không thể lập tức vận dụng tất cả quan hệ của bản thân, đánh chết tên khốn dám đánh lên mặt hắn ta.
Đúng, chỉ có giết chết mới có thể cởi bỏ mối hận trong lòng gã, nếu không, Lưu Kiệt không thể phát tiết được phẫn hận trong lòng.
"Lưu thiếu, xe mà tên tiểu tử kia ngồi, hình như là của Tổng tài Hoa Mỹ, Trầm Nguyệt Tâm." Bên cạnh Lưu Kiệt, chó săn kia nhỏ giọng nói, đôi mắt vẫn nhìn nơi ô tô rời đi.
Lưu Kiệt ngẩn người, Trầm Nguyệt Tâm?
Là cô gái được khen là kỳ tài nghìn năm khó gặp, ngay cả cha mình cũng khen ngợi tán dương không dứt miệng?
"Có thể tên khốn đáng chết kia không phải bởi vì chuyện phá bỏ và di dời nơi khác, mà là bởi vì Trầm Nguyệt Tâm!" Lưu Kiệt xoay cổ, cười dữ tợn.
Trầm Nguyệt Tâm, cho tới bây giờ là đối tượng Lưu Kiệt theo đuổi, trong lòng Lưu Kiệt ít nhiều cũng có một tia biến thái, vốn không cho phép kẻ nào đến gần nữ thần trong lòng hắn ta.
Mấy năm trước, không biết có bao nhiêu người bày tỏ với Trầm Nguyệt Tâm, lại lặng yên biến mất ở thành phố Đông Hải, táng thân dưới đáy sông, đây điều là việc Lưu Kiệt làm ra.
Nói đến đây, Lưu Kiệt trực tiếp ngồi vào trong xe rời đi, trò khôi hài phá bỏ và dời đi nơi khác cứ như vậy kết thúc.
Dứt khoát nhanh chóng, vào lúc người ta xem chưa đã thèm đã đột nhiên dừng lại, giống như đang ăn cá một cách ngon lành thì bị mắc xương cá, tương đối không thoải mái.
"Các hàng xóm láng giềng, xem ra chúng ta cũng cần phải đánh ra, bọn họ cũng không đáng sợ như vậy. Vì lợi ích của chúng ta, chúng ta nhất định phải kiên trì tới cùng!" Bên trên một ngôi nhà ngang, một người đàn ông giơ cao tay điên cuồng hét lên.
Mấy chục người ở những nhà ngang xung quanh đều vội vàng phụ họa, bọn họ cũng biết dựa thế, lấy thế của Diệp Lăng vừa mới rời đi, hy vọng có thể uy hiếp được Lưu Kiệt.
Hô hô, một đám người điên cuồng vọt xuống, trong tay xách xẻng, chổi các loại vật dụng trong nhà có thể làm vũ khí ra.
"Lưu thiếu, làm sao bây giờ?" Chó săn ghé vào cửa sổ bên cạnh nhìn rồi hỏi Lưu Kiệt.
Sắc mặt Lưu Kiệt lạnh lùng: "Muốn thu được ích lợi tương đối, phải có thực lực." Nói xong, cửa sổ xe chậm rãi nâng lên.
Thanh niên chó săn cười lạnh khoát tay áo, tên mặt sẹo được người nâng dậy che miệng rống to, bên cạnh mười mấy tên côn đồ cầm gậy bóng chày chạy tới đoàn người đang lao ra kia.
"Xông lên! Vì lợi ích của chúng ta, vì công bằng, phấn đấu!" Người đầu tiên lao xuống là một người đàn ông đeo kính một mắt có bộ dạng nịnh nọt.
Trước kia gã chủ trương chống lại, nhưng sau khi nhìn thấy mấy người hàng xóm bị ngộ thương, gã lại có chủ trương kí vào hợp đồng. Nhưng hôm nay nhìn Diệp Lăng gây ra chuyện vừa rồi, trong nháy mắt gã lại trở thành người phản kháng vĩ đại.
Ba, một gậy bóng chày liền làm cho gã đàn ông này nằm úp xuống đất, con mắt đeo kính cũng bị rớt xuống sống mũi.
"Tiểu gia tao để cho mày hung hăng này, dám lấy cục gạch đánh đại ca tao!" Giơ gậy bóng chày hung hăng đạp lên đùi gã đàn ông, tên côn đồ không ngừng mắng chửi.
Gã đàn ông đeo kính một mắt rống to: "Không phải là tôi đánh, là viện trưởng viện mồ côi kia đánh!"
”Nói nhảm, lão tử biết, nhưng lão tử đánh không lại hắn, cho nên tìm mày, có ý kiến gì không?" Tên côn đồ hung ác nói.
Gã đàn ông đeo kính một mắt vội vàng lắc đầu nói không dám, trong lòng của gã đang hi vọng hàng xóm nhiều năm sẽ cứu gã. Nhưng khi gã quay đầu lại thì kinh ngạc phát hiện, một đám hàng xóm đứng cách đó không xa đang lạnh nhạt nhìn mình.
"Sách sách, anh xem đi, đây chính là con sâu làm rầu nồi canh, muốn công phu sư tử ngoạm, anh nói có phải rất ghê tởm không."
"Đúng vậy, chúng ta cũng không nên học hắn, công ty người ta cũng không dễ dàng, chỉ cần bồi thường thì tốt rồi."
Gã đàn ông đeo kính một mắt ngẩn người, nhất thời phun ra một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh, nhóm hàng xóm này thật dối trá.
Có đôi khi, sự thực chính là hiện thực tàn nhẫn, muốn có bao nhiêu lợi ích, thì bạn phải có sức mạnh tỉ lệ thuận với nó.
Trên chiếc xe Maserati đang chạy nhanh, Diệp Lăng ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cầm bàn tay trắng nõn của Trầm Nguyệt Tâm để lên trên đùi cúi đầu hôn một cái: "Sách sách, cảm giác chạm vào tay này quả thực quá sung sướng."
Khuôn mặt Trầm Nguyệt Tâm đỏ bừng: "Anh là heo à, lấy móng heo của anh ra!"
"Ai nha, đều là vợ chồng già cả, còn xấu hổ cái gì." Diệp Lăng vừa nói vừa, dùng tay sờ lên đùi non tìm kiếm.
Đột nhiên thân xe vặn một cái, Diệp Lăng kém chút bị quăng ra ngoài, sợ hãi vỗ ngực: "Em muốn mưu sát chồng à!"
"Anh đàng hoàng một chút cho em, nếu không em sẽ nói cho các chị em, buổi tối anh đừng có nghĩ lên được giường của ai." Trầm Nguyệt Tâm cắn răng nói.
Diệp Lăng lẩm bẩm: "Tiền không cho anh, sắc cũng không cho anh, anh sống còn có ý nghĩa gì."
"Các em chờ đi, ngày nào đó tiểu gia anh luẩn quẩn trong lòng liền nhảy lầu tự sát, cho các em trở thành quả phụ thủ tiết mà sống" Diệp Lăng hung tợn nói.
Trầm Nguyệt Tâm nhất thời vui vẻ: "Diệp Lăng, nếu anh là đàn ông thì hãy đến tòa cao ốc tài chính nhảy xuống ngay đi, buổi tối hôm nay em liền cởi sạch ở trên giường chờ anh, chẳng qua không cho phép bay, cũng không cho phép dùng linh lực."
"Mẹ kiếp, vậy tiểu gia không phải té chết à?" Diệp Lăng lẩm bẩm.
Trầm Nguyệt Tâm khinh thường: "Anh không phải là muốn chết à?"
"Tiểu gia anh phải trông chừng mấy cô gái như hoa như ngọc các em, anh không thể chết, người nào chết người đó là kẻ ngu!" Diệp Lăng cười hì hì.
Trầm Nguyệt Tâm cười khổ lắc đầu, từ khi biết Diệp Lăng, hắn chưa bao giờ đứng đắn cả, giống như là một tên lưu manh, không thể đảm đương việc gì.
"Buổi tối cùng em ra ngoài." Trầm Nguyệt Tâm nói.
Ánh mắt Diệp Lăng sáng ngời: "Vợ, muốn làm loại chuyện đó chúng ta liền về nhà, đi khách sạn quá tốn tiền."
"Cút đi! Em muốn anh đi dự một bữa tiệc với em, bản thân em không muốn đi. Hơn nữa anh cũng nên từ từ thích ứng với cuộc sống như thế đi, dù sao cũng là tài sản mười mấy tỷ của anh." Trầm Nguyệt Tâm tức giận nói.
Diệp Lăng nghe đến đó liền nổi giận, nghiến răng nghiến lợi: "Mười mấy tỷ? Ở chỗ nào?"
"Em gặp qua tỷ phú nào hút loại thuốc 5 đồng một gói sao? Em gặp qua tỷ phú nào mang giày giả của Adidas mười mấy đồng sao!" Diệp Lăng hung ác nói.
"Ngày hôm qua không phải đã mua cho anh một món Semir sao?" Trầm Nguyệt Tâm nghi ngờ phản bác.
Diệp Lăng vừa nghe, nhất thời nở nụ cười khổ: "Thì ra lão tử thật đúng là tỷ phú 10 tỷ, anh cũng có món Semir chính phẩm!"
"Đi, mua quần áo cho anh, miễn cho buổi tối hôm nay làm cho em mất mặt." Trầm Nguyệt Tâm dẫm chân ga một cái, động cơ vang lên ầm ầm, Maserati phóng đi thật nhanh.
Trong một cửa hàng quần áo nam xa xỉ, Diệp Lăng rất không tự nhiên mặc một bộ âu phục màu đen, bên trong cũng là áo sơ mi màu đen, vô cùng vừa vặn, chân mang một đôi giày da sáng bóng.
"Thế nào cứ cảm giác mình là một tên hề đây." Diệp Lăng rất không tự nhiên nói.
Mỹ nữ phục vụ cười nói: "Tiên sinh, bộ âu phục này rất hợp với khí chất của ngài, tôi dám nói người khác nhìn thấy ngài mặc bộ này sẽ cảm thấy ngài đẹp trai nhất."
Diệp Lăng ngẩn người, nhất thời giả vờ nghiêm túc, lôi kéo áo: "Biết vì sao ca đẹp trai không?"
Người phục vụ mê man lắc đầu, thân hình Diệp Lăng bỗng nhiên nghiêng người dựa gần vào mỹ nữ phục vụ, tà tà cười nói: "Bởi vì ca tự tin."