Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 175 - Chương 175: Người Trong Đồng Đạo.

Chương 175: Người trong đồng đạo.

Maserati màu trắng giống như một đạo u linh dừng ở cửa khách sạn Đông Hải.

Khách sạn Đông Hải, có lịch sử đã lâu, tồn tại khoảng trăm năm. Trăm năm trong dòng lịch sử dài kia không được coi là cái gì, nhưng đối với một khách sạn mà nói, thì lại có một ý nghĩa khác.

"Diệp Lăng, anh chuẩn bị xong chưa?" Trầm Nguyệt Tâm hỏi.

Diệp Lăng sững sờ, đương nhiên biết Trầm Nguyệt Tâm nói cái gì, Trầm Nguyệt Tâm nói đến là một xã hội nhìn như ngăn nắp xinh đẹp nhưng thực tế lại rất lộn xộn dơ bẩn.

Nơi đó tràn đầy quyền thế, tiền tài, mỹ nữ, xa xỉ, nhưng cũng ti tiện, độc ác cùng với lừa gạt lòng người.

Chẳng qua, Diệp Lăng biết sợ sao?

Đăng, một chân đạp xuống đất, đêm nay Diệp Lăng mặc một bộ âu phục màu đen làm cho hắn giống như vương tử của bóng tối, khí chất cùng vẻ ngoài làm cho ng̣ười khác phải khen ngợi.

Ba ba ba ba, ánh đèn máy ảnh rực rỡ chói mắt, Diệp Lăng rất là thản nhiên, trận thế này được tính là gì, quá nhỏ.

Bữa tiệc tối hôm nay là bữa tiệc từ thiện, là hoạt động trợ giúp một viện mồ côi, trong đó sẽ bán đấu giá một ít đồ vật gì đó, số tiền đấu giá sẽ quyên hết cho viện mồ côi.

Mà trong vòng xã giao này Trầm Nguyệt Tâm rất rõ ràng là một Công chúa nổi tiếng, cô rất tự nhiên khoát cánh tay Diệp Lăng, thân thể hơi tựa vào người Diệp Lăng.

Phóng viên đứng ở hai bên đều cảm thấy choáng váng, đây chính là Trầm Nguyệt Tâm, trong vòng này nổi danh là Công chúa lạnh lùng, cao ngạo lạnh nhạt, bình thường ngay cả một chuyện xấu cũng không có, hôm nay sao lại?

"Diệp Lăng, anh sẽ vĩnh viễn ở cùng em sao?" Trầm Nguyệt Tâm nhẹ giọng thì thào, giọng nói lại có chút kích động.

Diệp Lăng nắm thật chặt tay Trầm Nguyệt Tâm, hắn biết, có lẽ Trầm Nguyệt Tâm đang nhớ đến cha mẹ đã chết đi, kích thích làm lòng cô đau nhức.

"Yên tâm, anh sẽ ở bên em mãi mãi!" Giọng điệu Diệp Lăng kiên định, ánh mắt như đao.

Hai người bình thản bước vào cánh cửa xoay tròn, bỏ mặc phóng viên cùng ánh đèn máy ảnh bên ngoài, tiến vào thang máy đi đến tầng 5.

Tầng 5 có một phòng lớn dùng để tiếp khách, là địa điểm tổ chức bữa tiệc hôm nay. Lúc hai người đi ra khỏi thang máy, toàn bộ người trong phòng tiếp khách rậm rạp chằng chịt đều bị hai người hấp dẫn.

Người mà Trầm Nguyệt Tâm đang rúc vào trong lòng là ai?

Lúc trước mấy loại bữa tiệc kiểu này, không phải đều là Trầm Nguyệt Tâm tới một mình sao?

Đứng trong phòng này đều là tinh anh nhân tài kiệt xuất của các ngành nghề, mỗi người đều khôn khéo cực độ, nhưng trong số bọn họ cũng không thiếu người theo đuổi Trầm Nguyệt Tâm.

Trầm Nguyệt Tâm đại biểu cho cái gì?

Không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, lại nắm trong tay toàn bộ tập đoàn Hoa Mỹ, đạt được Trầm Nguyệt Tâm không chỉ có thể hoàn thành dục vọng chinh phục mạnh mẽ trong lòng đàn ông, càng có thể đạt được tập đoàn Hoa Mỹ giàu bằng một nước.

Trầm Nguyệt Tâm nhìn đại sảnh lặng ngắt như tờ, nhìn khắp bốn phía, trong con ngươi xinh đẹp là sự uy nghiêm, không thể mạo phạm.

"Hắn là Diệp Lăng, là người đàn ông của tôi!" Trầm Nguyệt Tâm chậm rãi nói.

Người đàn ông của Trầm Nguyệt Tâm?

Giờ phút này, Diệp Lăng ưỡn thẳng sống lưng, đúng vậy, bây giờ mình là người đàn ông của Trầm Nguyệt Tâm. Là người đàn ông của cô, bất luận như thế nào cũng không thể làm cô mất mặt.

Nghe xong những lời này, trong lòng vô số người đều rung động, người đàn ông của Trầm Nguyệt Tâm đại biểu cho cái gì?

Đại biểu cho phía sau của một tập đoàn Hoa Mỹ khổng lồ cuối cùng đã xuất hiện nam chủ nhân?

Đây chính là tài sản trăm tỷ khổng lồ, giờ phút này, tất cả mọi người bắt đầu nhìn thẳng vào tên gia hỏa có bộ dạng tuấn tú kia, nói không chừng về sau ở trên chiến trường thương giới, sẽ xuất hiện một con chim ưng hô mưa gọi gió.

Có lẽ hiện tại nên bắt đầu dò xét rõ ràng tên gia hỏa này, vì sự tính toán sau này.

Diệp Lăng nhẹ giọng nói với Trầm Nguyệt Tâm: "Sao anh lại cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn anh thay đổi rồi, giống như hồ ly nhìn gà con vậy."

Trầm Nguyệt Tâm nở nụ cười hớn hở: "Bởi vì hiện tại anh đang đứng ở độ cao này."

Đúng vậy, Diệp Lăng đứng ở độ cao này, lấy thân phận là người đàn ông của Trầm Nguyệt Tâm đứng trên đỉnh phong, đủ để làm cho vô số người nhìn lên.

"Nhưng anh lại không thích nơi này." Diệp Lăng nhún vai.

Trầm Nguyệt Tâm mỉm cười: "Em cũng không thích nơi này, nhưng đây là nơi những kẻ mạnh sinh tồn, tràn đầy dối trá, nhưng lại có vô số người đập bể đầu cũng muốn chui vào trong này."

Sau đó Trầm Nguyệt Tâm mang theo Diệp Lăng đi chào hỏi các lão tổng của các tập đoàn. Khách tới hôm nay không chỉ lão tổng của các công ty, mà còn có chính khách, xem như là bữa tiệc thượng lưu của thành phố Đông Hải.

"Hắc hắc, nếu như hiện tại ở đây xuất hiện một đám tội phạm, vậy thành phố Đông Hải này sẽ náo nhiệt rồi." Diệp Lăng cười hì hì.

Trầm Nguyệt Tâm trợn mắt với Diệp Lăng, nếu như bây giờ thật sự tới một đám tội phạm, sợ rằng da đầu Cục trưởng cục công an của thành phố Đông Hải cũng phải bị lột miếng da. Nếu như người ở bên trong này xuất hiện vấn đề, đây chính là chuyện lớn.

Lúc này, đột nhiên một người xuất hiện trước mặt Diệp Lăng và Trầm Nguyệt Tâm, chủ động bắt tay Diệp Lăng cười nói: "Xin chào Diệp thiếu, tôi là Lưu Kiệt."

Diệp Lăng sững sờ, sau đó lập tức nở nụ cười, thực đúng là không phải oan gia thì không gặp gỡ mà, Diệp Lăng móc lỗ tai thản nhiên nói: "Thế nào Lưu đại công tử, chẳng lẽ là đuổi tới nơi này muốn dỡ bỏ viện mồ côi của tôi?"

"Diệp thiếu nói gì vậy, không nghĩ tới viện mồ côi nho nhỏ kia lại là tàng long ngoạ hổ. Nếu như Diệp thiếu sớm nói ra thân phận của mình, Lưu Kiệt sao có thể phái người đi quấy rối Diệp thiếu đây." Lưu Kiệt vẫn giữ nụ cười nói.

"Lưu đại công tử cũng đừng nói như thế, tôi còn phải mời Lưu đại công tử tha cho tôi một mạng đây, viện mồ côi nho nhỏ kia của tôi, cũng không thể chịu được sự hành hạ của anh." Diệp Lăng bĩu môi cười nói.

Lưu Kiệt lắc đầu: "Diệp thiếu thật là hài hước, kết thúc bữa tiệc chúng ta lại trò chuyện tiếp."

Nói xong, Lưu Kiệt gật đầu với Trầm Nguyệt Tâm rồi rời đi, lưu lại Diệp Lăng nhún vai.

"Nơi này thật khó chịu, anh đi ra ngoài hít thở không khí, hút điếu thuốc." Diệp Lăng hít sâu một hơi, ở bên trong này quả thật là bị đè nén, toàn bộ đều là một ổ hồ ly, có tiểu hồ ly, có cáo già.

Người thiện lương không có đầu óc như mình, đã định trước không cách nào sinh tồn ở chỗ này.

Diệp Lăng thở dài thật sâu, ai, xem ra người thiện lương như mình đây, nhất định sẽ bị phần tử xấu khi dễ.

Chẳng qua nghĩ đến chỗ này, sắc mặt Diệp Lăng lại âm trầm xuống: "Tên Lưu Kiệt hỗn đản, vừa rồi lúc nói chuyện cũng dám nhìn lén ngực của vợ ta!"

"Thực sự là thúc thúc có thể nhịn nhưng thím không thể nhịn mà, dù thím có thể nhịn được nhưng đại gia đây thì không nhịn được đâu!" Diệp Lăng nghiến răng nghiến lợi.

Đột nhiên hắn cười một tiếng, đi tới bãi đỗ xe, Diệp Lăng bắt đầu đánh giá xung quanh, đột nhiên trong mắt của hắn lóe sáng, hì hì, rốt cuộc tìm được xe Audi của Lưu Kiệt!

Diệp Lăng trộm một cái nĩa sáng bóng từ trong bữa tiệc, cúi người xuống trực tiếp dùng sức đâm vào lốp xe Audi.

Roạt roạt, lốp xe nhất thời xì khí ra, Diệp Lăng cười hì hì, trong lúc bất chợt hắn nghe được tiếng lạp lạp, rất là kinh ngạc quay đầu lại, nhất thời ngây người.

Ở bên cạnh Diệp Lăng, một chàng thanh niên đang tùy ý phun vòi nước vào nửa thân dưới của chiếc xe Audi ở đối diện, mà hắn nhìn thấy hành động của Diệp Lăng cũng sợ ngây người.

"Người trong đồng đạo a!" Diệp Lăng nhất thời vui mừng.

Bình Luận (0)
Comment