(*Nha nội(衙内): chức quan cảnh vệ đời Đường, đời Ngũ Đại và đầu đời Tống, thường lấy con em của đại thần vào chức quan này, sau này dùng để chỉ con em quan lại.)
Người trong đồng đạo?
Khóe miệng người anh em phun vòi nước kia co quắp lại, chỉ vào Diệp Lăng run rẩy hỏi: "Xin hỏi, anh và chủ nhân của xe này có thâm thù đại hận gì?"
Diệp Lăng sững sờ, sau đó lập tức đứng dậy vỗ tay một cái: "Người anh em, anh là ai thế?"
"Tôi biết anh, vừa rồi ở trong đại sảnh nghe Trầm Nguyệt Tâm nói, Diệp Lăng anh là nam nhân của Trầm Nguyệt Tâm." Thanh niên hít một hơi thật sâu.
"Ai nha, thật là người một nhà mà, lẽ nào anh và Lưu Kiệt cũng có thù?" Diệp Lăng nghe được hắn có thể nói ra tên của mình, rất hưng phấn, thực sự xem như là người nhà.
Thanh niên gật đầu: "Tôi là Mạc Tinh, cha tôi là Mạc Tử Đạo, là Bí thư của thành phố Đông Hải, cha của hắn ta đè trên đầu của cha tôi, mà tôi và Lưu Kiệt là kẻ thù không đội trời chung."
Diệp Lăng nhất thời ngây người, con trai của Mạc Tử Đạo? Đó không phải là người xuất hiện trong bữa tiệc chúc thọ của ông nội Lâm Vũ Tình sao?
Kháo, đường đường là Thái tử gia của thành phố Đông Hải vậy mà thích làm chuyện này? Thích phun nước lên xe người ta?
"Xe mà anh đang phun nước là xe của Lưu Kiệt?" Diệp Lăng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Mạc Tinh gật đầu, dáng vẻ muốn nói anh thật thông minh. Nghĩ tới đây hắn vẫn sảng khoái đến nổi run rẩy thân mình.
Diệp Lăng ngây người, thực sự là nước sâu thì nhiều rùa, khắp nơi đều là đại ca, đại ca này thật đúng là thích phun nước vào xe người khác.
"Thì ra là tôi nhìn lầm bảng số xe, cũng không biết xe này là của người nào, có biển xe số giống với Lưu Kiệt như đúc. Bây giờ nhìn lại ngay cả một chữ cũng không giống." Diệp Lăng rất là hào phóng nhún vai nói.
Mạc Tinh hít một hơi thật sâu, nỗ lực duy trì nụ cười: "Cái xe mà anh đang trút giận, là xe của tôi."
Diệp Lăng lộ vẻ xấu hổ, thật là, chính mình lại có thể nhận sai xe, ngươi xem đây được gọi là chuyện gì chứ.
"Việc này, anh nói đi, ngay bây giờ tôi sẽ điện thoại để cho người đến thay lốp xe, yên tâm, tuyệt đối sẽ đổi cho anh lốp xe có chất lượng hàng đầu." Diệp Lăng ngửa đầu một cái, dáng vẻ còn rất tiêu sái.
Mạc Tinh âm trầm: "Lão đệ, sao tôi thấy giọng điệu của anh có chút tự hào?"
"Cho tới bây giờ tôi đây không có tự hào nha, khiêm tốn khiêm tốn, hì hì, khiêm tốn mới là bản tính của tôi, anh hiểu mà." Vừa nói chuyện Diệp Lăng vừa vỗ bả vai của Mạc Tinh.
"Bỏ đi bỏ đi, để tự tôi gọi người đến sửa, tôi cảm giác trên người anh mang hệ thống không may, để cho anh sửa xe của tôi tôi sợ xe mình sẽ sửa không xong." Mạc Tinh rất thức thời nói.
Diệp Lăng gật đầu, giơ ngón tay cái lên: "Anh em trượng nghĩa, chẳng qua tôi đoán cơn tức giận của anh chắc rất lớn? Chiếc xe này bị phun nước đủ nhiều nha."
Mạc Tinh lắc đầu: “Người anh em không cần nói như vậy, quan hệ của hai ta, còn muốn thân thiết hơn cả chiến hữu trên chiến trường, đi về đi, sau khi bữa tiệc kết thúc anh đây mời lão đệ uống rượu."
Hai người vậy mà bởi vì một nguyên nhân nhỏ, đã kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ, không thể không nói, cái thế giới này thật đơn giản đến kỳ diệu. Có đôi khi sợ rằng cũng không ai tin tưởng được, đi tiểu vậy mà cũng có thể kết thân được một người anh em.
"Người anh em, lúc nãy tôi thấy anh dùng nĩa rất thuận tay?" Mạc Tinh đột nhiên cười quỷ dị.
Diệp Lăng sững sờ, nhất thời gật đầu: "Ha ha, người trong đồng đạo, anh hiểu mà hiểu mà."
Sau một phút, chỉ nghe thấy vài tiếng phốc phốc, trong bãi đỗ xe vang lên tiếng cảnh báo, hai người cười ha ha, bộ dạng vui vẻ chạy đi.
Trở lại đại sảnh, ánh mắt Diệp Lăng nhìn Mạc Tinh ngày càng thưởng thức, nha nội này không sai nha, rất sảng khoái, đáng giá kết giao.
"Tôi nói này người anh em, anh và Lưu Kiệt đường đường là đại thiếu gia đỉnh cấp của thành phố Đông Hải, có thể có thâm cừu đại hận gì, đáng giá để anh tự mình ra tay vậy." Diệp Lăng thực sự rất hiếu kỳ, thực sự.
Mạc Tinh cũng nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão tử chính là không quen nhìn bộ dạng dối trá của hắn ta, chính là nhìn không quen."
"Sảng khoái, không tật xấu." Diệp Lăng giơ ngón tay cái lên tán thưởng nói.
Đột nhiên, Diệp Lăng dừng lại, dùng sức xoa con mắt, một bên Mạc Tinh nhìn theo ánh mắt của Diệp Lăng sau đó làm ra vẻ mặt đã hiểu.
"Người anh em, muốn tán tỉnh cô ấy đúng không? Rất khó để cua được cô ấy nha. Cha của cô ấy là Sở trưởng của sở công an, tính khí rất nóng nảy, có biệt hiệu Hoa Bá Vương."
Diệp Lăng gật đầu: "Tính khí đủ nóng nảy, không khác gì cha của cô."
Ninh Ngọc San, người hai người nói chính là Ninh Ngọc San. Buổi tối hôm nay Ninh Ngọc San cũng không mặc cảnh phục, mà là mặc một bộ lễ phục màu đỏ hoa lệ.
Lễ phục kiểu dáng bó eo làm nổi bật dáng người thước tha yêu kiều của cô, trước ngực được thiết kế mở, làm cho vô số người đàn ông muốn nhìn trộm phong cảnh trước ngực.
Ninh Ngọc San cầm một ly Champagne, ánh mắt chuyển một cái, thấy được ánh nhìn chăm chú nhìn mình của Diệp Lăng, sắc mặt nhất thời đỏ lên, nhưng sau một phút lại nhất thời âm trầm xuống.
Chẳng qua vào lúc này, Trầm Nguyệt Tâm đã đi tới bên cạnh Diệp Lăng, khoác lên cánh tay của Diệp Lăng: "Đi thôi, bữa tiệc nên bắt đầu rồi."
Diệp Lăng gật đầu, Mạc Tinh ở bên cạnh cũng đứng lên, tất cả mọi người đều đi tới những cái bàn đã được bày trong đại sảnh, sau đó mỗi người đều ngồi xuống.
"Khụ khụ, xin chào các vị khách qúy, hoan nghênh đã tới bữa tiệc từ thiện do tập đoàn Hoa Mỹ và Quỹ Nhi Đồng cùng chung tay tổ chức."
"Mục đích của bữa tiệc lần này là mang yêu thương đến những bạn nhỏ đang cực khổ, tin tưởng với sự giúp đỡ của các vị, những người bạn nhỏ nhất định sẽ sống tốt hơn, vui vẻ hơn, có một tuổi thơ hạnh phúc."
"Xã hội của chúng ta rất khỏe mạnh, nhưng luôn có nơi ánh mặt trời không chiếu tới được, là nơi mà những đứa trẻ không có một cuộc sống ấm áp ăn no mặc ấm."
"Bọn họ khát vọng xã hội trợ giúp, mà chư vị đang ngồi ở đây, đều là tinh anh nhân tài kiệt xuất ở các nghề nghiệp, tin tưởng những người ngồi đây đều có một trái tim nhân ái."
"Có lẽ mỗi ngày chúng ta chỉ cần tiết kiệm tiêu dùng một chút, thì có thể làm cho những đứa trẻ đáng thương kia sống tốt hơn."
"Để cho bọn chúng mặc ấm hơn, ngủ trên giường mềm mại hơn, có thể ăn nhiều thịt hơn."
"Kinh phí của viện mồ côi hữu hạn, cho nên chúng ta hãy vươn tay viện trợ bọn họ một chút, tin tưởng bọn nhỏ sẽ cảm ơn sự quan tâm của các vị."
Sau khi mọi người nghe xong đều vỗ tay, sắc mặt Diệp Lăng nghiêm túc, thân thể này của hắn từ nhỏ đã sống ở tầng dưới chót của xã hội. Tất nhiên biết người chủ trì đang nói thật, thậm chí vẫn chưa được tính là hoàn toàn chân thật.
Trong viện mồ côi, từng đứa nhỏ bị bỏ rơi ném vào viện mồ côi, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Đến mùa đông những bàn tay đôi chân gầy nhỏ như chân gà kia đều rạn nứt, lộ ra thịt non hồng hồng, làm cho người ta không nỡ nhìn.
Lúc người chủ trì đang chuẩn bị nói tiếp, một gã thanh niên đứng lên, gãi đầu một cái: "Tôi nói này, đây là thời đại gì, làm sao có khả năng có người ăn không no mặc không ấm? Đùa à."
"Tuy là muốn để cho mọi người góp tiền, nói rõ không phải xong sao, nói những lời lừa dối này với chúng tôi làm gì?"
Nói xong, thanh niên này còn cười với người ngồi bên cạnh, mà người ngồi bên cạnh thanh niên, bất ngờ chính là Lưu Kiệt.
Diệp Lăng nhất thời ngẩn ra, tim của hắn giống như bị tiếng cười của thanh niên làm cho đau đớn. Diệp Lăng cũng không phải ngay từ đầu đã ngồi chung với những người giàu có, cao cao tại thượng, không dính khói bụi trần gian này.
Hắn đi ra từ tầng chót của xã hội, đã thấy lòng người thay đổi rất nhiều.
Thế nhưng, ngươi không thích góp tiền, không thích làm việc thiện, thì ngươi cứ ngồi đó mà xem thôi, có cần phải nói ra những lời đó không?