"Tên hỗn đản này là ai thế!" Diệp Lăng đè nén lửa giận trong lòng hỏi Mạc Tinh bên cạnh.
Mạc Tinh nhẹ giọng nói: "Chó săn của Lưu Kiệt, Lý Tiểu Phương, cha của gã là Cục trưởng khu kiến thiết nào đó ở thành phố Đông Hải."
"Lại là một tên quần là áo lụa tự cho mình là đặc biệt!" Diệp Lăng cắn răng nói.
Mạc Tinh sững sờ, nhìn Diệp Lăng, ý tứ rất rõ ràng, anh đây là đang nói gã ta hay nói tôi thế.
Mà trên đài, người chủ trì cũng liên tục xoay người nhìn về phía nhân viên công tác của tập đoàn Hoa Mỹ, xác định không phải là bên tổ chức gây ra tình huống này, hắn liền vội vàng giải thích.
"Hiện tại viện mồ côi thành phố Đông Hải chúng ta thực sự có tình trạng này, bởi kinh phí có hạn, cho nên bọn nhỏ sống không tốt, nếu có thời gian ngài có thể đến nhìn thử."
Người chủ trì cũng không dám đắc tội Lý Tiểu Phương, chính xác là hắn không dám đắc tội với bất kì người nào ở nơi này. Người ngồi ở nơi này không phú thì quý.
"Sách sách, ai biết tập đoàn Hoa Mỹ các người đang làm gì, chắc là đang không đủ tiền, muốn mượn cơ hội này để cho chúng ta góp ra ít tiền, nói như vậy cũng không sai." Lý Tiểu Phương càng đắc ý nói.
Người chung quanh nhìn Lý Tiểu Phương đều giống như đang nhìn một thằng ngu, thật là một thằng ngu sống sờ sờ.
Tập đoàn Hoa Mỹ không có tiền?
Cái này giống như nói trên người của ngươi không có lông, có khả năng sao?
Đường đường là tập đoàn có tài sản mấy trăm tỷ đứng đầu giới kinh doanh của Hoa Hạ, vậy mà không có tiền đầu tư một hạng mục?
"Vị tiên sinh này, người chủ trì nói là thật, tôi có thể làm chứng, tôi là Viện trưởng của viện mồ côi Đông Hải.”
Nói chuyện là một cụ già, thân hình rất gầy, trên người mặc một bộ quần áo trung sơn màu xám tro, trên khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi, đang nắm tay một bé gái mặc váy màu đỏ.
Nói xong lời này, cụ già đi lên sân khấu phía trước: "Xin lỗi, trường hợp quan trọng như vậy, một lão già như tôi lại xuất hiện trước mặt các vị khách quý ở đây, thật sự là không thích hợp."
"Biết không thích hợp còn không mau cút xuống." Lý Tiểu Phương khinh thường, lời này làm cho tất cả phụ nữ ở đây đều tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Phụ nữ là người dễ mềm lòng nhất, nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Tiểu Phương thật sự là muốn đi ói hai cái.
Cụ già sững sờ, xấu hổ cười: "Kinh phí của viện mồ côi chúng tôi hữu hạn, thật sự trải qua rất khó khăn. Nếu không lão già tôi đây cũng sẽ không ở chỗ này làm tốn thời gian của các vị."
Vừa nói xong, màn hình chiếu sau lưng bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh, đều là ảnh của bọn nhỏ, từng đứa đều xanh xao vàng vọt, nhưng lại cười rất ngây thơ xán lạn.
Tay của bọn nhỏ rất đen, trên tay đều có vết rạn nứt, mặc quần áo bẩn thỉu. Thậm chí có bộ quần áo chỉ dài đến bắp đùi, rõ ràng là không vừa vặn.
Hình ảnh chuyển một cái, một đứa bé ngồi trên xe lăn bằng gỗ, trên tay cầm một chén cơm trắng, bên trong chén có mấy miếng cải trắng luộc, mặc dù là như vậy, nhưng nhóc vẫn cười rất vui vẻ.
"Cậu bé tên là Tiểu Hổ, trời sinh tàn tật, cha mẹ của bé bỏ rơi bé, nhưng bé lại có một tính cách lạc quan hướng về phía trước, tiếc nuối duy nhất chính là cả đời bé sẽ không thể bước đi được."
"Mà viện mồ côi cũng không có tài chính dư thừa để mua cho bé một chiếc xe lăn thật sự."
Hình ảnh lại chuyển một cái, một đứa bé cầm một viên phấn, đang nghiêm túc viết chữ trên đất. Dưới ánh mặt trời, bóng người này rất nhỏ bé, tuy nhiên lại làm người ta không cách nào bỏ qua được.
"Nhắc tới lại buồn cười, ngay cả một thầy giáo mà viện mồ côi chúng tôi cũng không mời nổi, trước sau đã có 10 người rời đi, học vấn của lão già tôi không cao, vốn không có biện pháp dạy tri thức cho bọn nhỏ."
"Tôi biết các ngài sẽ không tin trong xã hội bây giờ còn có loại chuyện này, nhưng lão già tôi đây lấy nhân phẩm của mình ra cam đoan, những thứ này đều là thật."
"Tôi ở viện mồ côi ba mươi năm, hơn ba mươi năm, tôi vẫn bôn ba các nơi, đều là đi gom góp số tiền tài trợ, hy vọng có thể cải thiện sinh hoạt cho bọn nhỏ."
"Tôi không biết các vị ngồi ở đây hàng ngày sống như thế nào, thậm chí tôi cũng không dám tưởng tượng, nhưng tôi biết nếu như mọi người có thể nói ra một lời, cuộc sống của bọn nhỏ nhất định sẽ tốt hơn, sẽ trưởng thành trong môi trường tốt hơn."
"Lão già tôi đã là người một chân bước vào quan tài, nhưng tôi hi vọng bọn nhỏ có thể sống tốt, có thể khỏe mạnh trưởng thành!"
"Bọn nhỏ là cô nhi, bọn nhỏ chỉ có tôi và những đứa trẻ trong viện mồ côi là người thân, dù bọn nhỏ bị tàn tật, nhưng bọn nhỏ cũng là người, có quyền hưởng thụ sự công bằng và quan tâm của xã hội!"
Lão viện trưởng nói đến cuối cùng, đã có chút nghẹn ngào, tròng mắt đục ngầu đều đỏ, có chút kích động.
Cô bé được lão viện trưởng nắm tay vội vàng nói: "Ông ơi ông đừng khóc, Tiểu Mỹ khiêu vũ cho các dì các chú xem, bọn họ sẽ góp tiền giúp cho em trai em gái."
Vừa nói chuyện, Tiểu Mỹ vừa cẩn thận nâng váy lên, làm như cái váy này là bảo vật vô giá.
"Trên đời chỉ có mẹ là người tốt, đứa trẻ của mẹ giống như là bảo vật, được mẹ ôm ấp, hạnh phúc tràn đầy." Tiểu Mỹ nhẹ nhàng ngâm nga bài hát, thân hình chuyển động, rất là chăm chú.
Mọi người đang ngồi ở đây đều đỏ cả mắt, đặc biệt là phụ nữ, là người dễ mềm lòng và tinh tế, mỗi một người đều lấy tay che miệng, viền mắt đỏ bừng, thấp thoáng xuất hiện nước mắt.
"Bé con, làm người thì phải kiên cường cứng cỏi! Có vài người không đáng để mình khiêu vũ cho bọn họ xem, bởi vì… Những người này ngay cả súc sinh cũng không bằng!" Diệp Lăng đứng dậy, kéo tay Tiểu Mỹ dặn dò.
Vừa nói chuyện đôi mắt vừa nhìn về phía Lý Tiểu Phương, ánh mắt sắc bén, nhìn đến mức Lý Tiểu Phương hơi chột dạ.
"Ai biết được lão già này có phải là do người khác mời tới hay không, diễn thật tốt." Lý Tiểu Phương vội vàng nói.
Diệp Lăng hít sâu một hơi, đi tới bên cạnh Lý Tiểu Phương, giơ tay lên hung hăng tát một cái lên mặt Lý Tiểu Phương, tiếng bạt tai vang lên rất to, nhất thời gò má của Lý Tiểu Phương sưng lên.
"Mày dám đánh tao!" Lý Tiểu Phương không thể tin được bụm mặt nói.
Diệp Lăng nhìn chằm chằm Lý Tiểu Phương: "Tao còn muốn giết mày đó, mày có tin không?"
Lý Tiểu Phương kinh sợ sát khí Diệp Lăng tỏa ra, nhất thời ngây ngẩn cả người, không dám cãi lại một lời nào, tay hung hăng chỉ vào Diệp Lăng.
"Lý Tiểu Phương tao sẽ không để yên cho mày đâu, mày nhớ đó!" Lý Tiểu Phương hung hăng quăng ra câu, sau đó ngồi xuống.
Ba, lại một cái tát, Diệp Lăng im lặng. Lý Tiểu Phương muốn ngu rồi, sao lại còn tát mình?
"Tiểu bạch kiểm như mày đừng cho là dựa vào Trầm Nguyệt Tâm thì tao không dám đụng đến mày!" Lý Tiểu Phương nổi giận đùng đùng, thậm chí muốn động thủ, nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Diệp Lăng kia thì lại nhịn xuống.
Ba, lại thêm một cái tát, khóe miệng Lý Tiểu Phương chảy máu, cũng bị đánh đến hôn mê, bụm mặt không biết nói cái gì.
Nhưng vào lúc này, Lưu Kiệt đứng dậy, sắc mặt có chút âm trầm: "Trước mặt nhiều người như vậy đánh người của tôi, chẳng lẽ Diệp thiếu không để tôi vào mắt sao?"
"Trong mắt của tôi chỉ có người, không có súc sinh!" Giọng Diệp Lăng lạnh đến cực điểm.
"Đúng vậy, trong mắt người anh em này của tôi chỉ có người thôi, còn như một ít súc sinh lông lá, nào có tư cách ở chỗ này nhảy nhót, cũng không quen biết cái loại súc sinh khoác tấm da người, nhân mô cẩu dạng."
Một bên Mạc Tinh cũng không sợ thiên hạ chưa loạn, cười dữ tợn đứng lên.