Mạc Tinh này vừa đứng lên, những người đang xem náo nhiệt nhất thời xôn xao một mảnh.
Quả nhiên, hai đại thiếu gia đỉnh cấp của thành phố Đông Hải lại đối đầu nhau rồi.
Tất cả mọi người ở đây đều đã bỏ quên Diệp Lăng, dù sao nếu Diệp Lăng không có tập đoàn Hoa Mỹ chống lưng, thì không thể so với lực ảnh hưởng lớn của hai đại công tử Lưu Kiệt và Mạc Tinh.
Tập đoàn Hoa Mỹ nằm trong top 500 xí nghiệp nổi bật nhất trên thế giới có sức ảnh hưởng đến việc phát triển của các xí nghiệp lớn khác.
Nhưng bất kì một nhà lãnh đạo nào, cũng sẽ không trở mặt với những người như Lưu Kiệt, Mạc Tinh, trừ phi ngươi ôm thái độ không đến thành phố Đông Hải kiếm tiền.
Thế nhưng, một thành phố tài chính mang tính quốc tế, thực sự có thể ôm thái độ không đến thành phố này kiếm tiền sao?
Cho nên nói tất cả mọi người đều cho rằng Trầm Nguyệt Tâm không có khả năng vì Diệp Lăng mà trở mặt với Lưu Kiệt, dù sao đó là việc không quá sáng suốt.
Nhưng Mạc Tinh thì không giống, có người nói Mạc gia có địa vị vô cùng quan trọng trong toàn bộ Hoa Hạ, nếu không năm vừa rồi sao Mạc Tử Đạo đã 50 tuổi vẫn có thể ngồi vững chức Bí thư của thành phố Đông Hải?
"Lúc nào Diệp thiếu thành người của Mạc Tinh anh rồi hả?" Lưu Kiệt cười như không cười hỏi.
Mạc Tinh nhún vai: "Câu này anh nói sai rồi, hắn không phải là người của tôi, mà là anh em của tôi!"
Xôn xao, mọi người lại ồn ào lên rồi, lúc nào Diệp Lăng thành anh em với Mạc Tinh?
Giờ phút này ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Lăng cũng thay đổi, phía sau có tập đoàn Hoa Mỹ chống lưng và sự bảo vệ của Mạc Tinh. Sợ rằng về sau Diệp Lăng có thể đi ngang ở bất kì chỗ nào của thành phố Đông Hải rồi.
"Hơn nữa, đánh một con chó mà thôi, anh có cần phải nổi giận lớn như vậy không?" Mạc Tinh nhếch miệng cười.
Lưu Kiệt không ngừng suy nghĩ, hắn ta biết Mạc Tinh là một người điên, nếu phát điên lên cũng không dễ chọc, mặc dù hắn ta có thể đè lên đầu Mạc Tinh, nhưng cũng không muốn vì một quân cờ không quan trọng mà trở mặt triệt để.
Ba, Mạc Tinh đi tới bên cạnh Lý Tiểu Phương giơ tay lên tát một cái. Cái tát này dùng sức rất lớn, tiếng đánh rất vang, mặt Lý Tiểu Phương nhất thời sưng lên. Nhưng lúc này đây, trên mặt gã là sự cầu xin ngay cả một cái rắm cũng không dám thả.
Gã dám uy hiếp Diệp Lăng, là bởi vì có Lưu Kiệt làm núi dựa, cho rằng Trầm Nguyệt Tâm không dám vì Diệp Lăng mà trở mặt với Lưu Kiệt.
Nhưng gã cũng không dám trộm sờ lên vết đánh mà Mạc Tinh đánh ra, hết cách rồi, Thái tử gia của thành phố Đông Hải, cha người ta ngồi vững vàng ở chức vị Bí thư, đi tới thời cổ đại đó chính là chư hầu.
Ở trong mắt người bình thường cha của Lý Tiểu Phương có thể nói là trâu bò người khác không thể so được, nhưng ở trong mắt Mạc Tinh, chẳng qua chỉ là một con châu chấu tương đối lớn mà thôi, muốn nghiền chết thì rất đơn giản.
"Thế nào Lý Tiểu Phương? Có phải cũng muốn nói cho tôi biết, sau này cứ chờ xem?" Mạc Tinh nhếch miệng cười, nụ cười có chút bất cần đời, tuy nhiên lại làm cho mọi người ở chỗ này khiếp sợ.
Lý Tiểu Phương liền vội vàng lắc đầu, nở nụ cười khổ: "Mạc thiếu nói gì vậy, tôi làm sao dám, Mạc thiếu cũng đừng nói đùa với tôi."
Bị đánh cũng chỉ có thể nhịn xuống, đây chính là quyền thế, chính là thế lực.
Lưu Kiệt hít một hơi thật sâu, mỉm cười: "Còn không mau cảm ơn sự dạy bảo của Mạc thiếu!"
Lý Tiểu Phương vội vàng nói cám ơn Mạc thiếu, vốn cũng không dám do dự, đụng chạm loại cấp bậc đại thiếu gia này, nhân vật như Lý Tiểu Phương chỉ là pháo hôi mà thôi.
Nếu như pháo hôi không có mắt, ở trong tiểu thuyết ngay cả một 100 câu nói cũng không có mạng để nói.
"Nhưng Diệp thiếu này, bữa tiệc từ thiện này đến cùng cũng là do tập đoàn của Trầm tiểu thư tổ chức, anh làm như thế, không phải là có chút không cho Trầm tiểu thư mặt mũi sao?" Lưu Kiệt lại quay qua gây khó dễ với Diệp Lăng.
Diệp Lăng nhất thời ngẩn người, sau đó cười ha hả, trực tiếp ôm Trầm Nguyệt Tâm đang đứng bên cạnh: "Vợ, nếu như tiểu gia anh làm cho tập đoàn Hoa Mỹ phá sản, em có oán hận không?"
"Có oán hận, về sau anh phải nuôi em." Trầm Nguyệt Tâm mỉm cười, rất hiển nhiên, lời này cô nói để cho vài người nghe thấy, hoặc nói là đang phản kích.
Ahhh, mọi người đều rùng mình một cái, thoạt nhìn Diệp Lăng này không đơn giản giống như biểu hiện bên ngoài của hắn, thậm chí ngay cả Trầm Nguyệt Tâm đều ngoan ngoãn vâng lời.
"Tôi nói này Lưu Kiệt Lưu đại công tử, anh không phải là ăn no không có chuyện gì làm chứ? Chuyện này có làm mất mặt Nguyệt Tâm hay không cũng là chuyện nhà chúng tôi, một người ngoài như anh xen vào làm gì?"
"Nếu có thời gian thì hãy ngồi xuống, ngẫm nghĩ những hành vi táng tận lương tâm của mình, miễn làm cho danh tiếng của Lưu đại công tử rơi xuống, dù sao cũng là nha nội đệ nhị của thành phố Đông Hải.”
"Đúng không Mạc Tinh? Cái danh nha nội đệ nhị này danh xứng với thực chứ?" Diệp Lăng nói với Mạc Tinh.
Mạc Tinh nhếch miệng gật đầu: "Sách sách, nói như thế nào đây, cái danh đệ nhất nha nội này ai dám thừa nhận? Ngược lại tôi đây không dám, chẳng qua nha nội đệ nhị nếu không phải là Lưu đại công tử, thì sao có thể tính là làm lão nhị muôn đời?"
Phốc phốc, mọi người đang ngồi ở đây có người không nín được cười mà cười ra tiếng, những người khác cũng cố nén. Mặt Lưu Kiệt đã đen một mảnh, cuối cùng cũng không nổi giận, chỉ gật đầu rồi ngồi xuống.
Mọi người đều có chút kinh ngạc, Lưu Kiệt vô cùng bá đạo lúc nào lại mềm yếu như vậy, trong lần đối đầu với Diệp Lăng lại bị đánh ngã?
Chỉ có Diệp Lăng và Mạc Tinh biết, Lưu Kiệt là tên trong ngoài không đồng nhất, không biết đang suy nghĩ mưu kế gì đây. Không thể xem nhẹ được, đặc biệt người như thế, mưu kế lại càng âm hiểm hơn.
"Được rồi chư vị, chúng ta tiếp tục, tiếp theo chính là Tổng Giám đốc kiêm chủ tịch HĐQT - tiểu thư Trầm Nguyệt Tâm lên sân khấu, quyên góp 1 triệu nhân dân tệ cho viện mồ côi Đông Hải, trợ giúp cuộc sống sau này của các bạn nhỏ."
"Hơn nữa tập đoàn Hoa Mỹ sẽ kéo dài sự quan tâm giúp đỡ này cho viện mồ côi thành phố Đông Hải, hi vọng mọi người cũng có thể chung tay giúp đỡ."
Người chủ trì nói xong, Trầm Nguyệt Tâm đã lên sân khấu, trong tiếng vỗ tay thật lớn kia, quyên góp một triệu tệ, tiếp theo chủ tịch HĐQT của các công ty, lão tổng của các xí nghiệp đều dồn dập lên đài quyên góp, chỉ trong chốc lát khoản tiền quyên góp đã lên đến mười triệu tệ.
Mạc Tinh quyên góp 50 vạn, Lưu Kiệt quyên góp 55 vạn, không biết tại sao Lưu Kiệt lại phải hơn Mạc Tinh 5 vạn, có lẽ là phân cao thấp đi.
"Được, khoản tiền quyên góp này chúng tôi sẽ phái nhân viên chuyên nghiệp đến viện mồ côi Đông Hải để giám sát phạm vi sử dụng, kế tiếp chính là hoạt động bán đấu giá của bữa tiệc từ thiện này." Người chủ trì bình phục lại tinh thần, hưng phấn nói.
Bán đấu giá từ thiện, tên như ý nghĩa chính là mang một ít đồ vật bán đấu giá sau đó số tiền bán đấu giá sẽ quyên góp toàn bộ vào tổ chức cần giúp đỡ
Ngay sau đó, dưới đài mang lên một dây chuyền kim cương, là vật yêu thích của một nữ phú hào, giá trị mấy trăm ngàn tệ, cuối cùng trải qua bán đấu giá, lấy giá 28 vạn được người mua đi.
28 vạn này, sẽ góp vào để giúp đỡ viện mồ côi thành phố Đông Hải.
"Tốt, vật đấu giá tiếp theo là của Tổng tài kiêm chủ tịch HĐQT tập đoàn Hoa Mỹ, tiểu thư Trầm Nguyệt Tâm. Cô quyên tặng một viên Ngọc Phật, Ngọc Phật này là do một khối Huyết Ngọc tạo thành, tin tưởng chư vị ở đây đều biết giá trị của Huyết Ngọc, vào lúc này tôi cũng không muốn nói nhiều, giá khởi điểm là năm trăm ngàn, mỗi lần tăng giá không ít hơn một vạn."
Người chủ trì vừa nói xong, một cô gái phục vụ mang Huyết Ngọc đã chế tạo thành Ngọc Phật chậm rãi đi lên đài, làm cho tất cả mọi người có thể xem rõ.
"Em đúng là chịu bỏ vốn nha! Chẳng qua anh thích." Diệp Lăng ôm cơ thể thon gọn của Trầm Nguyệt Tâm cười nói.
Một bên Mạc Tinh nhìn đến nghiến răng nghiến lợi, cái tên này không phải là đang cố ý tú ân tú ái chứ? Người nào không biết hắn đường đường là Mạc Đại thiếu gia nhưng vẫn còn là cẩu độc thân?