Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 179 - Chương 179: Linh Khí.

Chương 179: Linh khí.

Thật ra không thể trách Diệp Lăng nói như vậy, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trầm Nguyệt Tâm, thì đã thấy Trầm Nguyệt Tâm mang Ngọc Phật được chế tạo thành từ Huyết Ngọc này, chắc hẳn Trầm Nguyệt Tâm rất thích nó.

"Một món đồ trang sức, nếu như có thể cải thiện chất lượng sinh hoạt cho bọn nhỏ, thì sự tồn tại của nó mới có ý nghĩa." Trầm Nguyệt Tâm mỉm cười nói.

Đúng vậy, một viên Ngọc Phật có trân quý đi nữa thì cũng kém xa việc làm từ thiện này.

"Trầm tiểu thư, Ngọc Phật này tôi rất thích, tôi ra 60 vạn." Lưu Kiệt mỉm cười nói.

Hắn ta vừa thốt ra lời này, tất cả người định ra giá đều ngây ngẩn cả người, lời này có ẩn ý, hắn ta rõ ràng chính là đang nói cho những người ở đây biết Ngọc Phật này là hắn ta muốn, các người nên cẩn thận một chút.

Không khí náo nhiệt lúc đầu, bởi vì một câu của Lưu Kiệt liền có chút lúng túng, người nào cũng không muốn mạo hiểm đắc tội với Lưu Kiệt.

"60 vạn lần một." Người chủ trì nhìn không khí im lặng này một chút, không khỏi cao giọng hô.

Lưu Kiệt quét nhìn ngang đại sảnh, không khỏi mỉm cười, đồ mà hắn ta nhìn trúng, cho đến nay bất kể là dùng thủ đoạn gì, cũng phải thu được.

"Tôi ra 100 vạn!" Đúng lúc này, Diệp Lăng đứng dậy, giơ tay lên.

Lưu Kiệt ngẩn người, nhăn trán: "Diệp thiếu, đồ của nhà mình lại do nhà mình mua, dường như có chút không thích hợp lắm?"

"Sách sách, Lưu đại công tử nói gì vậy, chúng tôi muốn quyên góp nhiều tiền cho viện mồ côi cũng không được sao? Hay là nói Lưu đại công tử anh không làm việc thiện, cũng không cho phép người khác làm à?" Một câu này của Diệp Lăng kéo đến việc Lưu Kiệt có đạo đức hay không.

Diệp Lăng đang hưng phấn, thường ngày đều là người khác nói đến đạo đức của hắn. Hôm nay cuối cùng cũng có thể nói người khác một lần.

"Tôi ra 150 vạn! Ngọc Phật này tôi nhất định phải có!" Lưu Kiệt âm trầm nói.

Diệp Lăng móc lỗ tai: "Anh là thằng ngu à? Không nghe tôi nói đang muốn xuất ra nhiều tiền sao? Tiểu gia tôi ra 500 vạn, anh có bản lĩnh thì ra thêm đi!"

500 vạn, mọi người đều ngẩn người, con số này cũng không nhỏ nha. Tuy những người ngồi ở đây đều là phú hào hàng tỷ, nhưng 500 vạn cũng không phải là con số nhỏ.

Đối với người thường mà nói, một tấm vé xổ số có giá trị nhiều như vậy, đủ để thay đổi cuộc đời của họ.

Cầm 500 vạn mua một viên Ngọc Phật?

"Diệp Lăng! Chuyện viện mồ côi anh đã chống lại tôi, chẳng lẽ anh đây là muốn nhằm vào tôi? Tôi ra 600 vạn!" Sắc mặt Lưu Kiệt âm trầm, ánh mắt cũng có chút nghiêm nghị.

Diệp Lăng nở nụ cười nói: "Sách sách, Lưu đại công tử, có phải anh được cưng chiều hơi quá rồi không? Thế nào? Anh nói cái gì mọi người đều phải nghe theo sao?"

"Cho tôi một lý do? Tại sao tôi lại phải nghe lời của anh? Muốn tôi nghe lời của anh? Tôi là cha anh à? Phải chiều theo tính tình của anh." Diệp Lăng khinh thường cười nói.

Ầm, lửa giận của Lưu Kiệt trực tiếp xông ra, vỗ bàn một cái đứng dậy, con mắt của hắn ta nhìn chòng chọc vào Diệp Lăng.

"Diệp Lăng! Anh phải suy nghĩ rõ ràng, chống lại tôi không phải là chuyện tốt đâu." Lưu Kiệt nói xong thì giơ một ngón tay lên: "Tôi ra giá mười triệu!"

Ahhh, mọi người đều hít vào ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía hai người cũng thay đổi. Hai người này đúng là nóng tính, tình huống có chút không ổn rồi.

"Tôi chỉ biết ai chống lại tôi cũng không phải là chuyện gì tốt, anh cũng có thể ngẫm lại." Diệp Lăng nghiêm túc cười nói.

Sau đó lại nói thêm: "Hơn nữa Lưu Kiệt, tôi phát hiện anh đúng là một tên nghèo, ra giá 10 triệu cũng không thấy ngại à? Không sợ ném mặt mũi của lão nhị muôn đời sao?"

"Tiểu gia tôi ra 50 triệu, tôi chờ anh đuổi theo đây, tiểu gia tôi cái gì cũng không nhiều, nhưng nhiều tiền!"

"Coi mình là đặc biệt à, thật cho là không ai chống lại anh, anh liền cho mình là vô địch thiên hạ? Tôi nhổ vào, tiểu gia tôi không phục anh, anh không phục thì cứ tới thử xem, tôi lấy tiền đập chết anh!" Diệp Lăng nói rất tùy tiện.

Một bên Mạc Tinh nhất thời kêu lên một tiếng tốt, vỗ tay đứng lên, dáng vẻ sợ thiên hạ còn chưa loạn.

"Lưu Kiệt, không phải anh có rất nhiều tài sản sao, được gọi là công tử 10 tỷ. Hôm nay anh liền quyết đoán lấy tiền ra hung hung đánh lên mặt Diệp Lăng đi, làm cho hắn kiến thức một chút anh có bao nhiêu tiền!" Mạc Tinh kêu gào nói.

Diệp Lăng ngẩn người, xoay đầu lại xem thường nhìn Mạc Tinh: "Anh xem cái dáng vẻ chưa bao giờ thấy thành phố của anh đi, đừng nói hắn không có mười tỉ. Cho dù có mười tỉ, ở trước mặt tôi cũng là người nghèo rớt mồng tơi."

Đùa à, tài sản của Diệp Lăng cũng có hơn 6 tỷ, người phụ nữ của hắn một người so với một người còn có tiền hơn, riêng tài sản của Táng Hoa cũng đã vượt qua mười tỉ.

Trong đó nhiều nhất chính là Trầm Nguyệt Tâm, giá tập đoàn Hoa Mỹ của cô cũng đã sắp gần 100 tỷ, cho nên cũng có thể nói cô là người có tiền nhất Hoa Hạ.

"Ồ ngại quá, anh xem cái bộ dạng chưa thấy thành phố này của tôi, tôi nói này Lưu Kiệt, anh dùng tiền đánh vào mặt hắn đi, để hắn đừng có ở trước mặt tôi kiêu ngạo, tôi không quen quen thổ hào!" Mạc Tinh nhếch miệng cười nói.

Lưu Kiệt hít một hơi thật sâu nỗ lực ngăn chặn lửa giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi. Hiện tại hắn ta thật muốn tìm một đám sát thủ bắn chết Diệp Lăng, giải trừ tức giận trong lòng hắn ta.

"Còn muốn ra giá không tên nghèo, không ra giá thì tiểu gia tôi liền cầm Ngọc Phật này đi." Diệp Lăng lại khiêu khích Lưu Kiệt.

Chẳng qua Lưu Kiệt ổn định lại tinh thần, cuối cùng nhịn xuống tức giận không phát tiết ra ngoài, chỉ nỗ lực cười, không nói gì.

Ngọc Phật được đưa đến trên tay Diệp Lăng, Diệp Lăng lại đeo lên cổ của Trầm Nguyệt Tâm: "Vật của em, làm sao có thể cho phép súc sinh kia lấy đi được."

Nếu như là những người phụ nữ khác muốn mua Ngọc Phật kia cũng liền thôi đi, Lưu Kiệt vậy mà cũng có ý niệm mua này, đương nhiên Diệp Lăng sẽ không cho phép. Đây chính là vật mang theo bên người của người phụ nữ mình, cấm đàn ông khác đụng vào.

Tất nhiên, 50 triệu này vẫn là Trầm Nguyệt Tâm thay hắn lấy ra. Hết cách rôig, hắn bị Trầm Nguyệt Tâm kẹp lại rồi, đường đường là một tỷ phú, bây giờ vẫn còn hút thuốc lá bình thường đây.

"Diệp Lăng, hôm nay là tập đoàn Hoa Mỹ tổ chức bữa tiệc từ thiện này, có phải anh nên rộng rãi một chút, lấy ra một vật trân quý để cho mọi người nhìn một cái? Thuận tiện cũng góp cho viện mồ côi nhiều một chút?" Lưu Kiệt đứng dậy cười nói.

"Như vậy đi, Lưu Kiệt tôi đây tuy là không có tiền, nhưng cũng có tấm lòng lương thiện, chỗ này tôi có một ngọc bội, là ngọc bội do một cao nhân trong đạo quán làm phép mang về, người mang theo có thể Vạn Tà Bất Xâm, tâm thần khí ổn." Vừa nói chuyện, Lưu Kiệt từ trên cổ tháo xuống một khối ngọc bội.

Kích cỡ của ngọc bội này cũng không khác nhiều với một quả bóng bàn, nhưng phát ra ánh sáng êm dịu không gì sánh được, phía trên gần như còn có nước lưu động.

Ánh mắt Diệp Lăng sáng ngời, mẹ kiếp, linh khí!

Linh khí, là một loại pháp bảo dùng để gia trì pháp lực cho người Tu Chân, dùng nó sẽ có pháp lực nhất định. Chẳng qua khối ngọc bội này của Lưu Kiệt rõ ràng là linh khí cấp thấp, nhưng mặc dù là như vậy cũng có giá trị không nhỏ.

"Chỉ là không biết, đường đường là người đàn ông của Trầm Nguyệt Tâm Tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ có thể lấy ra dạng bảo bối gì?" Lưu Kiệt lạnh lùng cười nói.

Diệp Lăng nhìn Lưu Kiệt giống như đang nhìn một thằng ngu. Sợ rằng tên này không biết ngọc mà hắn ta đeo trên cổ có linh khí đi?

Nếu không, dù cho hắn ta 100 triệu hắn ta cũng sẽ không lấy ra, chớ nói chi là bị chọc giận mà lấy ra.

"Anh yên tâm, đồ tiểu gia tôi lấy ra, tuyệt đối quý hơn của anh gấp vạn lần." Diệp Lăng cũng mỉm cười đáp.

Bình Luận (0)
Comment