Lưu Kiệt thấy Diệp Lăng chống lại mình thì cười lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Diệp Lăng vỗ bả vai của Mạc Tinh nhỏ giọng nói: "Đừng nói anh em không chiếu cố anh, có được ngọc bội kia, tuyệt đối sẽ làm cho anh bất ngờ không tưởng tượng được."
"Thực sao? Mất bao nhiêu tiền là có thể lấy vào tay?" Mạc Tinh sáng mắt, nhất thời vui vẻ nói.
Diệp Lăng trợn trắng mắt, nếu như những lời này bị người Tu Chân biết, nhất định sẽ cầm dép đập chết anh, đại ca, đây là linh khí, có thể dùng tiền để tính sao?
Ví dụ như bản thân mình, nếu như một phú ông cầm một tỷ để mình tạo một vật có linh khí, mình sẽ làm sao?
Đáp án tất nhiên là sẽ làm, vì sao? Bởi vì mình thiếu tiền, chính mình chỉ là dân thường, phải dự trữ tiền!
Tất nhiên, giá của linh khí tuyệt đối phải hơn 100 triệu, điểm này không thể nghi ngờ. Thậm chí có thể nói có tiền mà không mua được.
"Trong khoảng 100 triệu anh có thể mua lại, nếu như cảm giác không đáng giá, hoan nghênh tùy thời tới đánh mặt tôi." Diệp Lăng tức giận nói.
Người gì mà, cho anh cơ hội anh lại không biết quý trọng. Không phải bởi vì thấy anh vừa mới ra mặt vì tiểu gia, tôi mới lười để ý nhiều đến anh như vậy.
Nhất thời Mạc Tinh mừng như điên, liền vội vàng gật đầu, hắn cảm thấy Diệp Lăng sẽ không lừa hắn. Dù sao phía sau Diệp Lăng chính là tập đoàn Hoa Mỹ, con quái vật giàu kinh khủng này.
"Lưu Kiệt, Lưu thiếu quyên tặng ngọc bội, giá khởi điểm là 60 vạn, mỗi lần tăng không ít hơn 1 vạn." Người chủ trì cầm Microphone không ngừng xây dựng lại bầu không khí.
"63 vạn!"
"65 vạn tôi muốn!"
"Mẹ kiếp, đồ của Lưu thiếu mà anh mới ra 65 vạn? Tôi ra 70 vạn!"
Lưu Kiệt nhìn đám người càng ồn ào kia không khỏi mỉm cười. Nhìn đi, đây chính là uy thế của bản thân, chỉ là một ngọc bội mà thôi, đã bị xào giá gần 100 vạn.
Tất nhiên, nếu như hắn ta biết bản thân mình đang cầm ra một vật có linh khí, sợ rằng sẽ phun ra một ngụm máu tươi mất.
"Sách sách, khó có được Lưu Kiệt ra máu một lần, tất nhiên tiểu gia tôi phải tài trợ rồi, tôi ra 100 vạn, ai cũng đừng tranh với tôi, nếu không tôi nổi nóng với các người đó.”
Mọi người đều cười ha ha, biết Mạc Tinh đang nói đùa, nhưng mặc dù là như vậy, cũng không có ai ra giá nữa, dù sao cũng không muốn đắc tội hắn.
Hơn nữa nhìn ngọc bội kia, cũng không thấy có chỗ trân quý gì, không cần thiết bởi vì nịnh bợ Lưu Kiệt mà tốn nhiều tiền.
Lưu Kiệt nhìn Mạc Tinh một chút, vừa muốn há miệng nói, Mạc Tinh liền chỉ vào hắn ta nói: "Lưu Kiệt, tôi mua đồ của anh là nể mặt anh đó. Nếu như anh thực sự kêu giá, dù chỉ tăng lên một đồng, tiểu gia tôi cũng không muốn.
Vừa nói xong, trong lòng Mạc Tinh cũng không ngừng giãy dụa. Mẹ nó, ngươi ngàn vạn lần đừng kêu, giúp tiểu gia ta tiết kiệm chút tiền đi.
Lưu Kiệt suy nghĩ một chút, cũng không kêu giá, hắn ta cũng không biết ngọc bội kia có gì tốt, không cần thiết tốn trăm vạn để lấy trở về.
Cuối cùng ngọc bội kia lấy giá 100 vạn bị Mạc Tinh mua, Mạc Tinh vô cùng hưng phấn đeo lên cổ, nhất thời ngẩn người, thật mát, thật thoải mái!
"Yên tâm đi, anh có thể nói cho cha mình biết, nói anh mua được một vật có linh khí, rồi xem cha anh sẽ khen anh thành dạng gì." Diệp Lăng vỗ bả vai của Mạc Tinh nói.
Người giống như Mạc Tử Đạo, chắc chắn biết tầm quan trọng của linh khí, hơn nữa nhất định bọn họ cũng biết sự tồn tại của người Tu Chân. Dù sao bọn họ đi đến địa vị này, có thể tiếp xúc được rất nhiều bí mật.
Mạc Tinh gật đầu, đột nhiên trừng lớn con mắt: "Anh nói đây là linh khí?"
"Nói nhảm, thế nào, anh biết linh khí?" Diệp Lăng ngẩn người, lẽ nào tên củi mục này cũng biết linh khí?
Nhất thời Mạc Tinh cười lên ha hả, tiếng cười này làm cho nhiều người đều mang vẻ mặt không hiểu nhìn hắn, Mạc đại thiếu gia của thành phố Đông Hải là bị ngu rồi?
Mạc Tinh kích động không khép được miệng, đây chính là linh khí nha, tất nhiên gã biết linh khí là thứ gì, hôm nay gã tuyệt đối nhặt được món hời to.
Nghe thấy tiếng cười đó, trong lòng Lưu Kiệt giật mình, thầm nghĩ không tốt. Không lẽ ngọc bội bản thân mình lấy ra là thuộc loại quý báu gì.
Nhớ vẻ mặt nghiêm túc khi cha mình đeo ngọc bội lên cổ mình, trong lòng Lưu Kiệt lại càng cảm thấy không ổn.
"Diệp Lăng à, đồ của tôi cũng đã bán đấu giá xong, bảo bối của anh đâu? Chẳng qua nếu bảo bối của anh không được giá 100 vạn, có lẽ mặt mũi của Trầm tiểu thư sẽ bị anh làm cho mất sạch a." Lưu Kiệt châm chọc nói.
Diệp Lăng bĩu môi, lầm bầm một câu, sau đó đứng dậy, lấy một tờ phù màu vàng từ trong túi ra.
"Đạo phù này tên là Hỗn Nguyên Đạo Phù, có thể bảo vệ một mạng của các người, giá khởi điểm là mười triệu, các người cứ nâng giá đi." Nói xong Diệp Lăng đã ném lá bùa cho người phục vụ.
Lưu Kiệt ngẩn người, nhất thời cười phá lên, hắn ta dùng vẻ mặt kinh ngạc nói: "Diệp Lăng, anh là Thần Côn à? Còn cái gì mà Hỗn Nguyên Đạo Phù? Có thể bảo vệ một mạng?"
"Anh thật cho là bọn họ sẽ tin? Một tờ giấy rách mà có thể bảo vệ tính mạng? Anh đây là xem quá nhiều tiểu thuyết đi?" Lưu Kiệt xém chút nữa cười ra nước mắt.
Tên này thật biết nói đùa, chẳng lẽ vì đấu khí với mình, nên hắn bị choáng váng?
Diệp Lăng khinh thường cười, đi lên đài, cầm lấy đạo phù dán lên thân thể mình, sau đó đi tới bên cạnh bảo tiêu của Trầm Nguyệt Tâm, lấy ra một khẩu súng trên người của bảo tiêu, nhắm vào đầu của mình.
Ahhh, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, hai tay trực tiếp bưng kín mắt, tên này điên rồi? Đây là muốn tự sát!
Ngay cả Mạc Tinh cũng lớn tiếng kêu ra, còn Trầm Nguyệt Tâm, gương mặt vẫn luôn bình tĩnh của cô lại xuất hiện nụ cười khổ. Tên này thật biết làm loạn, cô không có một chút hoài nghi đối với tác dụng của loại phù này.
Đạo phù do cường giả Trúc Cơ Kỳ chế tạo ra, bảo vệ một mạng của người thường, thật sự là việc quá dễ dàng.
"Lưu Kiệt, trợn to mắt chó của anh mà nhìn kỹ." Diệp Lăng vừa nói ngón tay nhẹ nhàng ấn vào cò súng.
Bùm, một tiếng vang thật lớn, nòng súng tỏa ra luồng khói, tất cả phụ nữ ở đây đều sợ hãi bịt kín con mắt, còn đàn ông ngồi ở đây đều choáng váng rồi.
Trong mắt bọn hắn, lúc đạn kia bắn vào đầu Diệp Lăng vậy mà trước người của Diệp Lăng xuất hiện một đạo ánh sáng yếu ớt cản lại, mà đạo ánh sáng kia vậy mà phát ra từ tấm phù.
"Đạo phù này không chỉ có thể đỡ được đạn, mà tai nạn xe cộ gì đó cũng có thể đỡ được, chẳng qua chỉ có thể bảo vệ các người một lần." Diệp Lăng nói xong, ném khẩu súng cho bảo tiêu, xoay người xuống đài.
Ông, con mắt của tất cả mọi người đều muốn bốc cháy rồi, bọn họ đi đến địa vị như ngày hôm nay thì lại càng quý trọng sinh mạng của mình hơn. Loại đạo phù thần kì như vậy, tác dụng lớn như vậy, giá mười triệu cũng không mắc chút nào.
"Tôi ra 15 triệu! Hỗn Nguyên Đạo Phù này tôi muốn!"
"Tôi ra 20 triệu, hôm nay bất kể là ai ra giá tôi cũng không dừng tay!"
"22 triệu, Hỗn Nguyên Đạo Phù này tôi muốn!"
Trong lúc nhất thời không khí toàn bộ đại sảnh đều hừng hực không gì sánh được. Lưu Kiệt muốn ngu rồi, hai mắt cũng có chút si ngốc, đạo bùa này, thực sự có uy lực lớn như vậy?
"Lưu... Lưu thiếu, chúng ta có nên mua hay không?" Vài thiếu gia sau lưng Lưu Kiệt đều dùng vẻ mặt cười khổ nhìn Lưu Kiệt.
Mang đá tự đập chân của mình, đầu Lưu Kiệt vang lên tiếng ong ong, lúc này đây bản thân mình đúng là bị lỗ nặng.
Mà lúc này, Diệp Lăng đi tới bên cạnh Lưu Kiệt, nhẹ giọng nói bên tai hắn ta: "Thật ra khối ngọc bội kia của anh, còn đáng giá hơn Hỗn Nguyên Đạo Phù này của tôi."
Phốc phốc, sau khi Lưu Kiệt nghe xong khí huyết đảo lộn, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, kém chút nằm xuống đất.
"Diệp Lăng! Tao và mày không đội trời chung!" Lưu Kiệt dữ tợn quát.
Diệp Lăng khinh thường cười ngay cả liếc mắt cũng lười. Chỉ là một tên không đáng nhắc tới mà thôi, huống chi ngươi cũng không nhảy nhót được bao lâu đâu.