Lưu Kiệt bị tức đến nổi muốn dậm chân giận dữ rồi, khuôn mặt đều tái xanh, giống như là bị người dùng nước hẹ lau qua vậy.
"Sách sách, anh cũng là một người thần kì nha, phun nhiều máu như vậy, khuôn mặt lại tái xanh, chẳng lẽ anh là người khổng lồ xanh?" Diệp Lăng cười nhạt, tên trước mặt này trước mắt chính là nha nội đệ nhất của thành phố Đông Hải, nhưng trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một con châu chấu có thể nhảy cao hơn một chút mà thôi.
Mà lúc này trên đài, giá của Hỗn Nguyên Đạo Phù đã bị xào lên đến con số 40 triệu, sau khi tới giá này, sự cuồng nhiệt trước đó cũng dần dần giảm xuống.
Không phải là những người này không yêu mạng của mình, nhưng giá 40 triệu này bọn họ có chút khó tiếp thu.
40 triệu có thể thuê vài bảo tiêu cao cấp, có thể làm rất nhiều chuyện, cũng có thể mua bảo hiểm cho mạng của bản thân mình. Cho nên bọn họ thấy không đáng để tiếp tục điên cuồng tăng giá.
Cuối cùng, Hỗn Nguyên Đạo Phù bị một người đàn ông trung niên lấy giá 42 triệu mua đi. Tuy là phí rất nhiều tiền, nhưng hắn vẫn cười híp mắt, trong lòng càng vui mừng không có gì sánh được.
"Cảm ơn! Cảm ơn!" Lão viện trưởng khẽ run thân hình gầy gò đi tới bên cạnh Diệp Lăng, vô cùng kích động, viền mắt đều đỏ ửng.
Số tiền quyên tặng và bán đấu giá, đã vượt qua 100 triệu, đối với một viện mồ côi mà nói, đã là một con số trên trời, tuyệt đối có thể duy trì sự tồn tại của viện mồ côi. Hơn nữa tuyệt đối có thể cải thiện sinh hoạt cho bọn nhỏ lên đến một trình độ nhất định.
Vừa nói xong, hai chân lão viện trưởng khẽ cong muốn quỳ xuống, tuy nhiên lại bị Diệp Lăng tay lanh mắt lẹ ngăn cản.
"Thật ra ông không nên cảm ơn tôi, người ông nên cảm ơn chính là bản thân ông, bởi vì sự kiên trì nhiều năm của ông mới đổi lấy kết quả hôm nay, đây là điều ông nên được."
"Hẳn bọn nhỏ nên cảm ơn ông, xã hội cũng phải cảm ơn ông, chúng tôi cũng phải cảm ơn ông.”
"Bởi vì ông để chúng tôi thấy được ý nghĩa tồn tại của sinh mạng, để cho chúng tôi thấy được sự kiên trì, thấy được ánh sáng rực rỡ trên người của thế hệ trước, là ánh sáng vĩnh hằng không bao giờ tắt!"
Diệp Lăng hít sâu một hơi, trên thân thể lớn tuổi của người này có một tinh thần dù trải qua ngàn vạn khó khăn cũng sẽ không bị đánh mất, tinh thần này là bất hủ không bao giờ biến mất!
Lão viện trưởng đứng dậy, giờ phút này phần lưng hơi còng cũng đã đứng thẳng, tay trái run rẩy lau đi nước mắt ở khóe mắt. Một cụ già như vậy nhưng lại làm cho mọi người cảm thấy kính nể!
"Lão viện trưởng, về sau viện mồ côi có khó khăn gì thì có thể trực tiếp tới tập đoàn Hoa Mỹ, bất kể có yêu cầu gì, chỉ cần chúng tôi có thể làm được, chúng tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của các người."
"Hơn nữa tôi quyết định, sẽ quyên góp xây dựng vài ngôi trường ở thành phố Đông Hải, để cho những trẻ em không cha không mẹ cùng những đứa trẻ chịu nhiều cực khổ đến trường, tất cả chi phí đều do tập đoàn Hoa Mỹ chi trả."
"Sinh viên tốt nghiệp ở các trường học này, tập đoàn Hoa Mỹ sẽ ưu tiên tuyển chọn, đây là cam kết của tập đoàn Hoa Mỹ đối với những người cần giúp đỡ trong xã hội!"
Trên gương mặt hoàn mỹ của Trầm Nguyệt Tâm xuất hiện vẻ nghiêm túc, đây là sự cam kết của cô, là sự cam kết của tập đoàn Hoa Mỹ giàu có khổng lồ.
Lão viện trưởng kích động liên tục gật đầu, lại không biết nên nói cái gì, nước mắt liên tục chảy xuống. Một cụ già trải qua cả một đời mưa gió, lúc này lại khóc giống như một đứa trẻ.
Nhưng những giọt nước mắt này là nước mắt hạnh phúc, ông cảm thấy hạnh phúc thay cho những đứa trẻ ở viện mồ côi. Về sau sẽ không có người nào khinh thường những đứa trẻ xuất thân từ viện mồ côi nữa.
Nhớ lại ánh mắt của bọn nhỏ, nghĩ đến con đường tương lai của bọn nhỏ, lão viện trưởng vui mừng nở nụ cười.
Một bên Lưu Kiệt nghiến răng nghiến lợi, hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Diệp Lăng lạnh băng không gì sánh được. Hắn ta được người nâng lên, đi tới cửa đại sảnh.
Hắn ta còn mặt mũi nào mà ngốc ở chỗ này nữa, lúc này mặt mũi đều mất hết, sợ rằng ngày mai sẽ truyền khắp thành phố Đông Hải.
Diệp Lăng nhìn Lưu Kiệt rời đi, còn chưa cười ra tiếng, đột nhiên sững sờ. Nhất thời trên khuôn mặt tràn ra một nụ cười khó hiểu, cũng không biết là hưng phấn hay là cười khổ.
"Làm sao vậy Diệp Lăng?" Trầm Nguyệt Tâm nhìn thấy nụ cười của Diệp Lăng có chút không hiểu hỏi.
Diệp Lăng nhún vai: "Em nói có phải miệng của anh rất linh không?"
"Rất linh? Có ý gì? Chẳng lẽ nói người anh em là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm Tự?" Mạc Tinh nhếch miệng cười nói.
Diệp Lăng lắc đầu, sau một phút, tất cả mọi người đều bị một màn xảy ra trước mắt làm cho rung động.
Phanh, một tiếng động vang lên thật lớn, Lưu Kiệt được người nâng đỡ vừa mới ra cửa thì trực tiếp bị một lực lượng to lớn đẩy trở về, miệng phun máu nằm trên mặt đất, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Mà hai người đỡ Lưu Kiệt thì bị hai họng súng đen ngòm chỉ vào trán, cả người run rẩy thối lui đến đại sảnh.
Hai người đàn ông hung hãn mặc đồ rằn ri tiến vào đại sảnh, ánh mắt lạnh nhạt, quét ngang đại sảnh. Trên thân mang theo mùi máu tươi nồng nặc, rất hiển nhiên là vừa giết người.
"A!" Đột nhiên trong đại sảnh vang lên một tiếng thét chói tai, một khẩu súng bắn một viên đạn lên trần nhà, tiếng súng lớn dọa sợ tất cả mọi người.
"Xin lỗi, quấy rầy các vị khách quý ở đây rồi." Vừa nói xong, một người đàn ông khoảng 30 tuổi tiến vào đại sảnh.
Cả người gã mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, một bên mắt trên khuôn mặt đẹp trai mang một cái bịt mắt màu đen, nhìn qua giống như là một cậu bé nhà bên.
Phía sau gã là mấy tên tội phạm, sở dĩ nói là tội phạm, là bởi vì mười mấy người này đều trang bị vũ trang hạng nặng, súng đeo trên người đều là vũ khí tân tiến nhất của nước Mỹ.
"Các vị tiên sinh tiểu thư, tại hạ tên là Âu Dương Chấn Nam, xin lỗi đã mạo phạm mọi người. Tôi đến đây là do có người nhờ vả, cũng không có quan hệ đến các vị." Gã đàn ông Âu Dương Chấn Nam cười nói.
"Chẳng qua nếu đã tới đây, cũng nên làm một chút chuyện đi, phải kiếm một chút tiền cho anh em của tôi ăn uống mới được. Nếu không sẽ thật có lỗi với chuyến đi này của chúng tôi? Các người nói có phải không?" Âu Dương Chấn Nam cười xán lạn nói.
Mọi người đều liên tục gật đầu, ai dám nói không phải, không thấy họng súng màu đen đang chĩa vào mọi người sao, nếu nhấn cò súng thì chính là chết đó.
"Như vậy đi, một người năm triệu, chỗ tôi có máy tính, các người có thể chuyển đến thẻ của tôi. Tôi cũng cho phép các người báo cảnh sát, dù sao coi như các người không báo bọn họ cũng biết."
"Nhưng mà, báo cảnh sát thì phải trả giá cao, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, cái giá này không cần nói các người cũng biết đi."
Âu Dương Chấn Nam nhẹ nhàng nói, sau đó mỉm cười ngồi lên ghế nhìn người chủ trì ở bên cạnh run rẩy cả người.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không lấy 5 triệu của anh, anh đi kéo đám người bọn họ qua đây, từng người từng người chuyển tiền vào tài khoản của tôi là được, tôi cam đoan sẽ không giết anh." Âu Dương Chấn Nam nói.
Người chủ trì giống như nghe được lệnh đại xá, liền vội vàng gật đầu, bộ dạng xum xoe chạy đến chỗ mọi người, lôi một phú ông trăm triệu đến chỗ Âu Dương Chấn Nam.
Mà Diệp Lăng thì lại rất nhẹ nhàng, thực lực của đám tội phạm này đúng là không tệ, đáng tiếc muốn đối phó với hắn thì có chút khó khăn, cho nên hiện tại hắn không chút sợ hãi nào.
"Anh đừng xem nhẹ gã, Âu Dương Chấn Nam tuyệt không đơn giản, tên của gã nổi tiếng toàn bộ Hồng Kông, những ông lớn cao tầng trong nước nghe được tên của gã cũng phải run rẩy." Ninh Ngọc San lặng lẽ đi tới bên cạnh Diệp Lăng nghiêm túc nói.
Diệp Lăng sững sờ, chẳng qua chỉ cười không để ý. Như thế nào đi nữa cũng chỉ là một tên tội phạm mà thôi.