Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 182 - Chương 182: Mày Đang Đùa Với Tao Sao?

Chương 182: Mày đang đùa với tao sao?

Ở trong mắt Diệp Lăng, Âu Dương Chấn Nam nhiều nhất cũng chỉ được coi là một tên tội phạm, còn trong mắt nhiều người khác thì gã thực sự là một tên ác ma.

Tặc Vương trong phim truyền hình Hồng Kong cũng không bằng nửa phần của gã, tên tuổi Âu Dương Chấn Nam này đủ làm cho rất nhiều ông lớn ở Hồng Kông cực kì kiêng kỵ.

Nhưng hết cách rồi, Âu Dương Chấn Nam này có cái đầu thông minh, thủ hạ lại có sức chiến đấu mạnh, coi như là ở Canada cũng có danh vọng nhất định.

Có thể nói, nếu Âu Dương Chấn Nam không có tiền, vốn không cần phải bắt cóc người, chỉ cần gọi điện cho bất kì lão đại nào ở Hồng Kông, lão đại kia sẽ chọn cách của đi thay người.

Là một trong những tên tội phạm nằm trong danh sách đen trong nước, cũng là tên mà khi đám lão đại Hồng Kông nghe tin đã sợ mất mật, nhưng rất nhiều lần chỉ có thể trơ mắt nhìn gã trốn được, lại không làm được gì.

Diệp Lăng không hiểu, nhưng Ninh Ngọc San lại hiểu, cho nên Ninh Ngọc San mới kiêng kỵ như vậy. Dưới cái nhìn của cô, lúc này đây Âu Dương Chấn Nam không chỉ sẽ không bị thương mà còn có thể toàn thân trở ra.

Vì sao?

Bởi vì... những người ở trong phòng này đều có địa vị cao đủ để làm cho cha cô, Cục trưởng cục công an phải đau đầu.

Dù sao từng người bên trong này không thể xảy ra chuyện gì, nếu không tuyệt đối sẽ làm cho toàn bộ thành phố Đông Hải chấn động, thậm chí có khả năng lan đến cả nước.

Đừng xem thường lực ảnh hưởng của những người này, một người thì không sao, nhưng nếu Âu Dương Chấn Nam phát điên, ra tay với tất cả mọi người ở đây, như vậy hậu quả khó mà lường được.

"Tôi nói cô ở chỗ này thổi phồng uy thế của đối phương, diệt khí thế của chính mình, thôi, cô vẫn nên suy nghĩ đưa Âu Dương Chấn Nam năm triệu đi." Diệp Lăng nhếch miệng cười.

Rõ ràng trong mắt Ninh Ngọc San, Diệp Lăng trở thành một tên không có đầu óc, đến lúc nào rồi, hắn vẫn còn cười được.

"Ngược lại tôi không có tiền, anh thay tôi trả đi, tôi biết anh có rất nhiều tiền, đừng có nói là không có." Ninh Ngọc San vậy mà cũng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn.

Diệp Lăng ngẩn người, sau đó khuôn mặt đang tươi cười trở nên bi thảm: "Tôi nói tôi không có tiền cô tin không? Nếu không sao tôi lại hút loại thuốc bình thường, cô gặp qua một phú ông nào hút loại thuốc bình thường chưa?"

Một bên Trầm Nguyệt Tâm bĩu môi, miệng của tên này sao toàn những lời này không vậy?

Mạc Tinh kinh ngạc nhìn hai nữ một nam bên cạnh mình, lẽ nào ba người này không sợ hãi sao, không phải chứ?

Anh xem tôi đường đường là Thái tử gia của thành phố Đông Hải mà bây giờ trong lòng cũng có phần lo lắng đây, sợ vạn nhất tên khốn trên đài kia cho mình một súng, bản thân mình liền chết thống khoái, có thể an nghỉ rồi.

Mạc Tinh không biết, coi như Diệp Lăng không ở chỗ này, Trầm Nguyệt Tâm cũng sẽ không sợ. Hiện tại cô đã thoát khỏi sự ràng buộc của Cửu U Hoàng Tuyền Khí, tu vi đã khôi phục Hậu Thiên đỉnh phong, thu thập vài tên cướp nho nhỏ này cũng không thành vấn đề.

"Em nhìn đám người kia đi, thật không có gan gì cả, chỉ có mấy khẩu súng đã dọa bọn họ đến run người rồi, em nhìn tiểu gia anh đây, nói cách khác... Nói... Có chút... Khẩn trương." Diệp Lăng ngẩng đầu rất kiêu ngạo nói.

Trầm Nguyệt Tâm đứng bên cạnh trợn trắng mắt, nhìn tên dở hơi bên cạnh đang vui đùa. Cô cũng phát hiện, mặc kệ tên này ở nơi nào, đều sẽ có chuyện xảy ra, đây không phải là bản thân hắn mang bug chứ?

"Ai ai, người anh em mang vẻ mặt vui vẻ kia, đến, chúng ta nói chuyện lý tưởng nhân sinh." Âu Dương Chấn Nam nhìn thấy Diệp Lăng vui vẻ như vậy, nhất thời rất không vui.

Xin nhờ, tao là kẻ cướp, là tội phạm, chúng ta tung hoành Đại Giang Nam Bắc vẫn chưa nếm được mùi thất bại, bao nhiêu người nhìn thấy chúng ta đều run rẩy cả người.

Mày thì ngược lại, bọn tao ở đây uy hiếp mọi người, mày ở đó khua tay múa chân, coi bọn tao thành cái gì, trở thành hài kịch cho ngươi xem à?

Diệp Lăng nghiêm túc đẩy Mạc Tinh ra: "Ai, người ta gọi anh đó, anh nhanh đi đi, một chút lễ phép cũng không có."

Mạc Tinh bất đắc dĩ: "Anh là tên khốn kiếp, đại ca kia gọi anh đó."

Diệp Lăng bật cười: "Người anh em này, thật không có một chút tình anh em nào, dựa theo kịch bản không phải là anh sẽ chắn trước tôi, ngẩng đầu đi tới trước mắt gã nói muốn giết cứ giết sao?"

"Anh khác biệt, anh muốn chết cũng đừng liên lụy đến tôi." Mạc Tinh vội vàng lùi về phía sau một bước.

Diệp Lăng ngẩn người, trừng lớn con mắt, bên trong đều là không thể tin được: "Anh là tên khốn kiếp, lấy giao tình của hai chúng ta! Bây giờ anh lại làm như thế sao!"

"Giao tình gì? Không phải cùng nhau phá xe sao? Cái này còn kém tính mạng nhiều lắm." Mạc Tinh vội vàng xua tay, sau đó quay đầu đi, nhìn lên trần nhà.

Diệp Lăng lắc đầu, vẻ mặt sầu khổ tiêu sái đến bên cạnh Âu Dương Chấn Nam: "Người anh em nói thử đi, nếu anh có loại anh em như vậy anh có đánh chết hắn hay không?"

"Đánh chết thì không nhất định, nhưng tôi nhất định sẽ giết chết hắn." Âu Dương Chấn Nam cười như không cười nói.

Diệp Lăng hăng hái gật đầu, chỉ vào Mạc Tinh nói: "Anh là tên khốn kiếp, có nghe thấy không, người ta là cướp còn nói như vậy, anh không cảm thấy thẹn với tôi sao?"

Âu Dương Chấn Nam ngẩn người, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống, cái gì mà là cướp cũng nói như vậy, lão tử là tội phạm, không phải là cướp!

"Tao phát hiện mày rất biết cách ăn nói, như vậy đi, mày là người đầu tiên, lấy ra 10 triệu là được." Âu Dương Chấn Nam phất phất tay.

Người chủ trì đang lôi kéo phú ông tới đây đột nhiên rất nghe lời dừng lại, đột nhiên hắn phát hiện mình rất có tiềm chất về phương diện này.

"Mười triệu?" Diệp Lăng lại hỏi một câu.

Âu Dương Chấn Nam gật đầu: " Đúng, mười triệu."

"Xin lỗi, không có." Diệp Lăng trực tiếp lắc đầu.

Đùa gì thế, tiểu gia ta đây còn phải hút thuốc loại thường đi đâu lấy cho ngươi mười triệu

"Mày đang đùa với tao sao?" Âu Dương Chấn Nam híp mắt lại, trong con ngươi hiện lên một tia sát cơ.

Diệp Lăng làm như không thấy, trực tiếp lấy ra một điếu thuốc: "Tiểu gia tôi lừa anh làm gì, anh thấy phú ông nào hút loại thuốc bình thường như tôi chưa?"

"Chẳng qua cũng phải nói thật, thuốc lá này kích thích rất lớn đến tinh thần nha, còn thơm hơn Cửu Ngũ Chí Tôn gì đó, chỉ là có hơi rẻ thôi."

"Anh nếm thử đi, một người đàn ông chân chính như anh tuyệt đối sẽ thích hương vị này, đến, tôi cho anh hút thử." Diệp Lăng vừa nói chuyện vừa lấy một điếu thuốc đưa tới miệng của Âu Dương Chấn Nam.

Đột nhiên, một họng súng đen ngòm chỉa vào đầu của Diệp Lăng, Âu Dương Chấn Nam cười dữ tợn.

"Mày đang đùa với tao sao? Tao rất không thích loại cảm giác này." Âu Dương Chấn Nam hơi xoay cổ, sát cơ trong mắt càng nặng.

Diệp Lăng chăm chú lắc đầu: "Anh phải tin tưởng tôi, bình thường tôi chính là người như vậy, tuyệt đối không phải cố ý"

Dưới đài một đám phú hào len lén cho Diệp Lăng một cái liếc mắt khen thưởng, tên này thật đàn ông, thật không sợ chết.

Chẳng qua đột nhiên có người nghĩ tới, hắn không phải tạo được đạo Hỗn Nguyên Đạo Phù sao?

Lúc này mọi người mới có chút hiểu ra, trách không được người ta lại không sợ, thì ra là người tài cao gan lớn.

"Diệp Lăng, đừng làm rộn!" Dưới đài Trầm Nguyệt Tâm cũng vội vàng nói, cô cũng sợ vạn nhất súng bóp cò, Diệp Lăng không phòng bị gì sẽ bị thương.

Mà trên đài Âu Dương Chấn Nam nghe được lời Trầm Nguyệt Tâm nói, nhất thời nở nụ cười: "Mày chính là Diệp Lăng?"

Vừa nói chuyện, Âu Dương Chấn Nam còn giương cao súng lục trong tay.

Diệp Lăng nhất thời sợ ngây người, bụm miệng: "Làm sao vậy? Ngay cả anh cũng biết đại danh của tôi? Anh có ý đồ gì với tôi!"

"Tôi nói cho anh biết, tôi là một người chính trực, hơn nữa tôi còn rất thẳng, anh đừng có ý nghĩa kỳ quái gì với tôi!"

Diệp Lăng nói xong lời này, Âu Dương Chấn Nam muốn ngu rồi, vào giờ phút này gã vậy mà quên mất chính mình tới nơi này để làm gì.

Bình Luận (0)
Comment