Âu Dương Chấn Nam ngây người, đột nhiên gã phát hiện tên gia hỏa trước mắt này thật sự làm cho người ta chán ghét.
Giết hắn đi!
Trong nháy mắt trong đầu Âu Dương Chấn Nam xuất hiện ý niệm này, hơn nữa ngày càng nồng đậm hơn.
"Mày muốn chết sao?" Âu Dương Chấn Nam trầm giọng nói.
Diệp Lăng vừa nghe như vậy, mỉm cười: "Đùa anh thôi, tôi đây là đang nói sự thật, anh không muốn nghe thì anh phải nói cho tôi biết, anh không nói làm sao tôi biết được?"
"Anh xem anh đi, làm cho trái tim nhỏ bé của người ta đập bùm bùm này, ghét ghê." Diệp Lăng cười hì hì nói.
Trên trán Âu Dương Chấn Nam nhất thời xuất hiện ba vạch đen, lửa giận trong lòng ngày càng tăng lên. Gã phát hiện nếu như nhốt mình với tên đáng chết này chung một phòng, hơn nữa lại không cho phép động thủ, sợ rằng người chết nhất định là mình.
"Diệp Lăng, tao hỏi mày, Lâm Hoa không phải là do mày giết?" Âu Dương Chấn Nam quyết định hỏi rõ trước.
Diệp Lăng sửng sốt: “Đúng, không phải tôi giết."
"Tao hỏi mày Lâm Hoa có phải mày giết hay không?" Âu Dương Chấn Nam cũng sững sờ, vội vàng hỏi lại.
Diệp Lăng lắc đầu: “Không phải tôi giết."
"Đừng có dùng bộ dạng ngớ ngẩn này lừa lão tử. Nếu không tao làm thịt mày! Nói, có phải là mày giết không?" Âu Dương Chấn Nam nghiến răng nghiến lợi, thật muốn một súng bắn chết Diệp Lăng.
Diệp Lăng bất đắc dĩ nói: "Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, đúng, không phải là tôi giết!"
"Vậy cuối cùng có phải hay không?" Âu Dương Chấn Nam cảm giác đầu của mình mê mang luôn rồi.
"Tôi nói rồi, không phải tôi giết." Diệp Lăng bày ra dáng vẻ vô tội.
Âu Dương Chấn Nam hít sâu một hơi, sắc mặt dần dần trở nên dữ tợn: "Chủ thuê của tao nói cho tao biết, nếu như mày thừa nhận liền mang mày về, không thừa nhận, giết chết tại chỗ!"
Diệp Lăng trừng lớn con mắt: "Là người nào ác độc như vậy?"
Âu Dương Chấn Nam cũng cười khẩy: "Từ trong miệng của Âu Dương Chấn Nam tao, mày còn muốn cạy ra được chủ thuê của tao à? Đúng là chuyện cười!”
"Đừng nghĩ tao giống với những tên ngu xuẩn trong tivi, trước khi giết chết mục tiêu còn nói tin tức của người giết hắn cho mục tiêu biết, sau đó lại xuất hiện ngoài ý muốn." Âu Dương Chấn Nam khinh miệt cười nói.
Diệp Lăng lắc đầu: "Hãy để cho tiểu gia tôi đây dạy anh cách làm người đi."
Nói xong lời này, dưới sự khiếp sợ của Âu Dương Chấn Nam cả người Diệp Lăng đột nhiên biến mất, mà súng lục trong tay của gã cũng nhất thời biến mất vô ảnh vô tung.
Kẽo kẹt, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên cổ gã, hơn nữa ngón tay vẫn đang nhẹ nhàng tăng lực, ngày càng mạnh hơn, Âu Dương Chấn Nam cảm thấy cái chết đang đến gần mình.
"Thật ra anh cũng không phải là người ngu, chỉ là cách làm người có hơithất bại, không, không nên nói là thất bại, mà là xui xẻo." Tay đặt trên cổ Âu Dương Chấn Nam chính là tay của Diệp Lăng.
Âu Dương Chấn Nam bị bóp yếu hầu, nhưng cũng không có một tia hoảng loạn, mà rất trấn tĩnh, thậm chí cười khẩy: "Mày nghĩ mày có thể chạy được sao?”
"Muốn ra tay thì nhanh lên, nếu không, cho dù tao chết thì mày cũng không sống được. Hơn nữa bạn bè của mày nhất định sẽ vì sự lỗ mãng của mày mà mất mạng đó!"
Diệp Lăng vừa nghe, nhất thời nổi giận, ai nha, đến lúc này rồi, gã này vẫn còn dám uy hiếp mình?
Ba, một cái tát trực tiếp đánh vào mặt của Âu Dương Chấn Nam, lực lượng to lớn nhất thời làm cho má của gã sưng lên, bịt mắt trên mặt cũng bị Diệp Lăng đánh bay.
Mười mấy họng súng đen ngòm liền nhắm ngay vào Diệp Lăng, từng người đều như lâm đại địch, không khí trong đại sảnh hết sức căng thẳng, trái tim của những tên nhà giàu lão tổng đều muốn rớt ra ngoài.
"Đầu tiên, tôi dạy cho anh một chuyện mà mọi người đều biết, đó chính là làm người không thể làm chuyện xấu, biết không ?"
Diệp Lăng vừa nói xong, một quyền hung hăng đánh vào phía sau lưng của Âu Dương Chấn Nam, vài tiếng gãy xương nứt xương vang lên, xương sườn của Âu Dương Chấn Nam trực tiếp bị đánh gãy mấy cây.
Âu Dương Chấn Nam hít ngụm khí lạnh, nhịn được đau đớn, không hô ra tiếng, trong miệng đã tràn đầy máu tươi, đáng sợ dọa người.
"Sau đó thì sao, cách làm người của anh rất ngu xuẩn, cuối cùng anh không cảm thấy tôi không có chút sợ hãi nào sao?"
"Tên tội phạm tung hoành ngang dọc ở Hồng Kông? Trêu chọc Lâm gia tôi, anh có chạy đằng trời cũng không thoát đâu!”
"Tôi và Phùng Ngọc Đình chỉ hạ một cái lồng liền lừa được anh đến nơi này, anh không cảm thấy bản thân thực sự rất ngu xuẩn sao?"
Diệp Lăng là đang thăm dò, hắn nghĩ trong lòng người có thâm cừu đại hận với hắn, nhất định là Phùng Ngọc Đình, dĩ nhiên, chủ yếu cũng là bởi vì câu hỏi của Âu Dương Chấn Nam liên quan đến cái chết của Lâm Hoa.
Quả thực Âu Dương Chấn Nam rất bình tĩnh: "Mày đừng nghĩ moi ra được câu nào từ miệng tao, lập tức thả tao ra, nếu không đừng trách tao hạ lệnh để tất cả người ở đây chôn cùng!"
Tuy Âu Dương Chấn Nam bác bỏ suy đoán của Diệp Lăng, nhưng từ chút ngờ vực vô căn cứ trong mắt Âu Dương Chấn Nam, Diệp Lăng biết nhất định là mình đã đoán đúng, người tìm đám gia hỏa này tới, chính là Phùng Ngọc Đình!
Đúng là tiểu nhân ăn thịt, bà già kia, vậy thì tới đây đi, nhìn coi rốt cuộc là ai sống ai chết!
"Sống chết của bọn họ không có quan hệ gì với tôi, hơn nữa bọn họ chết, tôi có thể tranh đoạt việc làm ăn của bọn họ, cớ sao mà không làm?"
"Nếu như anh giết bọn họ, tôi còn phải cảm ơn anh nữa, mau để cho thuộc hạ của anh động thủ đi!"
Diệp Lăng không quan tâm nói, dưới đài tim của tất cả lão tổng đều nhấc tới cổ họng, tên khốn đáng chết này, chẳng lẽ thật không để ý đến sống chết của mình?
"Không cần lo cho tao, giết hết đi..." Trong mắt Âu Dương Chấn Nam lóe lên vẻ hung ác, sát ý dữ tợn nhất thời tràn ngập ra.
Diệp Lăng vội vàng che miệng của Âu Dương Chấn Nam, trực tiếp ngăn mệnh lệnh của gã lại.
"Tôi đã nói rồi, muốn dạy anh cách làm người, anh xem thử đi, đừng có gấp, tất cả đều có thể thương lượng được." Diệp Lăng nhếch miệng cười.
Âu Dương Chấn Nam cũng nở nụ cười, cười rất là ngông cuồng: "Thả tao! Nếu không, tao mà chết mày cũng phải chết!"
Diệp Lăng hít sâu một hơi, bĩu môi, sau đó nháy mắt với Ninh Ngọc San và Trầm Nguyệt Tâm, sau đó lại ở trên thân của Âu Dương Chấn Nam lục soát một chút, kết quả tìm ra được một thanh dao găm cùng với một khẩu súng lục.
"Anh nói nếu như tôi thả anh ra, anh có phải sẽ dùng hai thứ này đến giết tôi?" Diệp Lăng hỏi lại.
Âu Dương Chấn Nam gật đầu, biểu tình rất là chăm chú.
Diệp Lăng nhún vai: "Hết cách rồi, người hèn hạ như anh, ai bảo anh lại dùng tính mạng của mọi người uy hiếp tôi, suy nghĩ một chút, tôi nên cứu bọn họ."
Vừa nói xong, Diệp Lăng buông lỏng Âu Dương Chấn Nam, cũng ngay trong nháy mắt đó, mười mấy khẩu súng đều nhắm vào Diệp Lăng.
Sau một phút, trong con ngươi khiếp sợ và tràn đầy phẫn nộ của Âu Dương Chấn Nam.
Hưu hưu, hai đạo thân ảnh giống như ma quỷ xuất hiện bên cạnh mười mấy tên tội phạm kia.
Phanh, hai tên tội phạm trực tiếp ngã xuống đất, súng trong tay cũng bị đoạt đi.
Lộc cộc, từng viên đạn điên cuồng được bắn ra, hơn mười tên tội phạm vốn không có một tia cơ hội phản kháng, hơn nữa Diệp Lăng giống như một mãnh hổ xuống núi, trực tiếp xông ra ngoài, một quyền liền đánh ngã một tên tội phạm.
Trong lòng Âu Dương Chấn Nam vô cùng kinh hãi, quá mạnh mẽ, ba người này quá mạnh mẽ. Gã không để ý đến thương tích trên người đã xoay người bỏ chạy, trong nháy mắt đã biến mất trong đại sảnh.
Diệp Lăng nhìn bóng lưng rời đi của gã, cười khẩy: "Cuối cùng cá cũng mắc câu."
"Ninh Ngọc San, tôi tặng cô một món quà lớn, cô có muốn không?"
Ninh Ngọc San mừng rỡ: "Muốn, vì sao không muốn!"
Diệp Lăng xoay đầu nhìn về phía mọi người nói: "Tôi đã cứu các người, hơn nữa còn tiết kiệm cho các người 5 triệu, các người có phải nên đưa cho tôi một triệu xem như là trả thù lao?"
Mọi người sững sờ, trong lòng không hẹn mà cùng dâng lên một ý niệm, tên gia hỏa này thật đê tiện đáng xấu hổ!