Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 184 - Chương 184: Vướng Víu.

Chương 184: Vướng víu.

Trong bóng đêm mờ mịt, Âu Dương Chấn Nam như một con sói bị thương, mang theo một thân máu tươi, phi nhanh mà đi.

Đầu Âu Dương Chấn Nam không ngừng chuyển động, nghĩ đến từ khi bản thân nhận nhiệm vụ do Phùng Ngọc Đình thuê đến bây giờ, tất cả tất cả, ngay cả một nụ cười mỉm cũng không bỏ qua.

Cuối cùng gã đưa ra một kết luận, Diệp Lăng chắc là đang nói dối, nhưng cũng không đảm bảo bản thân thực sự có bị Phùng Ngọc Đình gài bẫy hay không.

Thân hình lóe lên một cái, Âu Dương Chấn Nam chui vào một ngõ hẻm u tối, trên đường còi báo động vang vọng chói tai, rất là dồn dập.

Trong mắt Âu Dương Chấn Nam lóe lên sự tức giận cùng sát ý, lấy một chiếc điện thoại từ trong túi ra.

"Nếu như tôi chết, Phùng Ngọc Đình, Lâm Chấn, Hoa Hạ!" Nói xong, Âu Dương Chấn Nam cúp điện thoại, sau đó tắt nguồn điện thoại.

Ngoại ô thành phố Đông Hải, có một khu biệt thự, ở chỗ này đều là người có địa vị và thân phận ở thành phố Đông Hải, nếu tài sản không có mấy tỷ thì không có khả năng ở chỗ này.

Ở một trong những căn biệt thự, ánh đèn sáng rực, Phùng Ngọc Đình mặc một thân quần ào dài màu đen đang ngồi trên ghế sô pha, da thịt ban đầu vốn được bảo dưỡng tốt bây giờ đã có chút già nua, cái chết của Lâm Hoa là sự đả kích rất nặng đối với Phùng Ngọc Đình.

Mà ngồi bên cạnh Phùng Ngọc Đình là một người đàn ông trung niên, có khuôn mặt chữ quốc, hai hàng lông mày dữ tợn, một thân sát khí nồng đậm, trong mắt có tơ máu.

Ông ta chính là cha của Lâm Hoa, Lâm Chấn, quanh năm sống ở nước ngoài, thân phận ở bên ngoài chính là lão tổng của một công ty nước ngoài, nhưng thân phận thật sự chính là thủ lĩnh một chi nhánh của băng đảng Mafia ở Mỹ.

Nước Mỹ là nơi tràn đầy sự kỳ thị màu da, một người da vàng có thể ngồi vững trên cái ghế thủ lĩnh của một chi nhánh băng đảng Mafia đã có thể nói là một kỳ tích.

"Tôi luôn có một loại cảm giác không đúng, dựa theo thực lực của Âu Dương Chấn Nam, hiện tại gã đã ra tay thành công rồi đi, nhưng vì sao đến bây giờ vẫn còn chưa liên hệ với chúng ta." Đôi mày thanh tú của Phùng Ngọc Đình nhíu chặt lại.

Lâm Chấn xoa trán một cái: "Yên tâm đi, bà cũng biết thực lực của Âu Dương Chấn Nam, cảnh sát trong nước không thể làm gì gã. Hơn nữa tôi cũng đã phái người đi đến trang viên kia của Trầm Nguyệt Tâm, bất kể như thế nào, tiến công từ hai phía, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ sơ xuất nào."

Đường đường là thủ lĩnh của một chi nhánh Mafia, con trai độc nhất vậy mà lại bị giết chết, đây đối với Lâm Chấn mà nói là sự giễu cợt to lớn.

Trước kia Lâm Chấn không muốn con trai mình đi theo con đường của bản thân, cho nên mới để cho con trai ở lại trong nước, ở trong mắt Lâm Chấn, an tâm làm một phú nhị đại thực ra rất tốt, ít nhất sẽ không xảy ra nguy hiểm gì.

Làm cha mẹ, không phải là hi vọng con của mình sẽ bình an cả đời sao?

Còn như muốn con mình vượt vũ môn trở thành rồng, đó là suy nghĩ của nhà bình thường, muốn dựa vào con cái mà trở nên giàu có, làm rạng rỡ tổ tông nhà mình.

"Người ông mang đến có nắm chắc xông vào đươc trang viên của Trầm Nguyệt Tâm không? Phải biết trong trang viên của Trầm Nguyệt Tâm có rất nhiều bảo tiêu, hơn nữa đều có súng." Phùng Ngọc Đình nhăn mày hỏi lại.

Lâm Chấn cười lạnh: "Người tôi mang tới ước chừng hơn trăm người, hơn nữa từng người đều là quân nhân bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ ở nước Mỹ, lại phối hợp với vũ khí tấn tiến nhất của Mỹ. Đừng nói là một tòa trang viên, ngay cả là một quân doanh bọn họ cũng có thể giết vào."

Phùng Ngọc Đình gật đầu, không nói gì thêm, nhắm mắt lại, bi thống trong lòng làm cho bà ta đánh mất tất cả lý trí, sự điên cuồng của một người mẹ mất con, không ai là không biết.

"Ngọc Đình, đi đến nước Mỹ với tôi đi, sau chuyện này, chúng ta cũng không thể ở trong nước nữa. Sau khi giết Diệp Lăng, chúng ta đi đường biển, tôi đã tính toán lộ tuyến xong rồi." Lâm Chấn lẩm bẩm nói.

Phùng Ngọc Đình lắc đầu: "Tôi đã nói cho cha biết, qua chuyện này tôi sẽ đi thăm ông ấy, tôi không muốn lại làm người thân duy nhất còn ở thế gian này thương tâm nữa."

Con trai đã chết, Phùng Ngọc Đình không muốn làm cho cha thương tâm nữa, đến lúc này bà ta mới hiểu được, cái gì mà tiền tài quyền thế, trước mặt tình thân đều trở thành mây bay.

"Lâm Chấn, tôi mệt mỏi, đến khi cha đi rồi, tôi sẽ đi Mỹ tìm ông." Khóe mắt Phùng Ngọc Đình rơi xuống một giọt nước mắt.

Hai người đều không nói gì thêm, hai người đều là nhân vật oai phong một cõi ở hai lĩnh vực khác nhau, lúc này vì con trai chết mà đều hết đường xoay sở, chỉ có thể giết Diệp Lăng mới phát tiết được lửa giận trong lòng.

Bọn họ nhận định, Lâm Hoa chính là do Diệp Lăng giết!

Mười phút sau, một gã đàn ông da đen lực lưỡng chạy chậm đến phòng, cúi đầu nói với Lâm Chấn.

"Âu Dương Chấn Nam trở lại rồi, chẳng qua bản thân gã bị thương không nhẹ." Trong mắt Lâm Chấn có chút khó tin nói.

Âu Dương Chấn Nam tung hoành Nam Bắc, mặc dù là Mafia cũng có chút kiêng kỵ với gã, huống chi lực lượng trong tay của gã điên này đủ để làm cho tất cả mọi người xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng hôm nay, Âu Dương Chấn Nam vậy mà thất bại ở trong thành phố Đông Hải này?

Phải biết, trong bữa tiệc từ thiện có rất nhiều người có địa vị cao, đó là lợi thế. Coi như là cao tầng của thành phố Đông Hải cũng phải cẩn thận một chút?

Kẽo kẹt, cửa bị đẩy ra, Âu Dương Chấn Nam tiến vào trong phòng, lúc này sắc mặt của gã có chút tái nhợt, sau khi bị Diệp Lăng đánh trúng một quyền, gãy mất cái xương sườn, bây giờ gã vẫn cảm thấy không thể tin được.

"Âu Dương Chấn Nam, như thế nào rồi? Có giết được Diệp Lăng không?" Phùng Ngọc Đình vội vàng hỏi.

Âu Dương Chấn Nam ngẩng đầu, đôi mắt đỏ đến dọa người, giống như là bị thuốc màu nhuộm vào. Trong ánh mắt không có một chút sự sống, đều là sát khí nồng nặc.

"Mày hãm hại tao!" Giọng nói của Âu Dương Chấn Nam có chút khàn khàn.

Đi theo gã, toàn bộ đều là tinh anh dưới tay của gã, mười mấy người đủ để ngăn chặn hơn trăm bộ đội chính quy. Nhưng bây giờ toàn bộ đều đã chết ở thành phố Đông Hải, chết bởi vì ba người, tổn thất thật lớn, làm cho gã không thể nào tiếp thu được.

Phùng Ngọc Đình sững sờ, nhất thời nóng nảy: "Âu Dương Chấn Nam anh có ý gì! Anh cầm tiền của chúng tôi, anh phải giết Diệp Lăng, phải giết hắn đi!"

Lâm Chấn cảm giác được sát khí trên người của Âu Dương Chấn Nam ngày càng nặng thêm, không khỏi rùng mình một cái, vỗ bả vai Phùng Ngọc Đình ý bảo bà ta không nên nôn nóng như vậy.

"Âu Dương huynh đệ, ngại quá, cậu nên hiểu được sự lo lắng của vợ tôi, nhưng cậu có thể giải thích một chút hay không, vừa rồi cậu có ý gì." Lâm Chấn bình phục lại tinh thần nói.

Âu Dương Chấn Nam không trả lời thẳng, mà là nói: "Mang máy tính mà Lâm Hoa dùng để vào trang web của Địa Phủ Môn tới đây."

Lâm Chấn sững sờ, đột nhiên ông ta nghĩ tới điều gì, phái người cầm máy tính Lâm Hoa dùng trước khi chết, giao cho Âu Dương Chấn Nam.

Âu Dương Chấn Nam lộc cộc đánh ra một hàng địa chỉ của một website, lại nhấn vài cái, tin tức xuất hiện làm cho Âu Dương Chấn Nam cùng với Lâm Chấn hoàn toàn ngây người.

Nhiệm vụ sát thủ đỉnh cấp, người tiếp thu nhiệm vụ Táng Hoa, mục tiêu Diệp Lăng thành phố Đông Hải Hoa Hạ, trạng thái nhiệm vụ thất bại.

"Lâm Chấn! Phùng Ngọc Đình! Đây chính là người thường mà bọn mày nói?" Sắc mặt của Âu Dương Chấn Nam âm trầm tới cực điểm.

Từ khi gã nhận được nhiệm vụ của Phùng Ngọc Đình đã bắt đầu điều tra thân phận của Diệp Lăng nhưng sau khi điều tra, đều không thấy Diệp Lăng có sở trường đặc biệt gì.

Duy chỉ có cái này là có thể chứng thực được thực lực kinh khủng của Diệp Lăng, lại bị hai người này giấu đi, giấu cho tới bây giờ.

Lâm Chấn cũng trừng lớn con mắt. Táng Hoa, nổi tiếng là sát thủ đỉnh cấp trong thế giới hắc ám, đã có thực lực chuẩn S, vô cùng cường đại, vậy mà cũng thất bại.

"Âu Dương Chấn Nam, tin tưởng tôi, chúng tôi cũng không biết nhiệm vụ này là do Táng Hoa Địa Phủ Môn nhận." Lâm Chấn vội vàng nói.

Một bên Phùng Ngọc Đình cũng nóng nảy lên, bà ta không biết Táng Hoa là ai, bà ta cũng không muốn biết, bà ta chỉ biết Âu Dương Chấn Nam thất bại, thua trong tay của Diệp Lăng.

"Âu Dương Chấn Nam! Tôi muốn anh lập tức đi giết Diệp Lăng, ngay bây giờ!" Phùng Ngọc Đình giống như kẻ điên gầm rú nói.

Mặt Âu Dương Chấn Nam âm trầm sắp chảy ra nước: "Tao ghét nhất là người uy hiếp tao, đặc biệt là người trước đó đã lừa gạt tao!"

"Âu Dương Chấn Nam, cậu bình tĩnh một chút!" Lâm Chấn nhìn thấy sự tình không ổn, nhất thời quát lớn.

Bình Luận (0)
Comment