Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 185 - Chương 185: Cái Tiết Tấu Gì Đây?

Chương 185: Cái tiết tấu gì đây?

Trong đại sảnh, bầu không khí trong nháy mắt trở nên rất ngưng trọng, lại vô cùng khẩn trương.

Thuộc hạ của Lâm Chấn có khoảng hơn hai mươi người, từng người đều là tinh anh từ nước Mỹ đi theo ông ta về, sát khí trên người đủ để chấn nhiếp người thường không thể nhúc nhích được.

Nhưng Âu Dương Chấn Nam là ai, là một con hùng ưng uy chấn Hồng Kông, cảnh tượng gì mà chưa từng thấy qua.

"Lâm Chấn, mày đây là đang làm tao sợ đó." Âu Dương Chấn Nam đứng dậy, sắc mặt trở nên bình tĩnh không gì sánh được.

Lâm Chấn không nói gì, sắc mặt có chút ngưng trọng, thực ra ông ta không muốn xảy ra xung đột gì với Âu Dương Chấn Nam. Thực lực của Âu Dương Chấn Nam cùng với mạng lưới giao thiệp cũng làm cho ông ta có chút kiêng kỵ.

"Âu Dương Chấn Nam, đúng là chúng tôi đang đe dọa cậu, mặc kệ như thế nào, cậu cầm tiền của chúng tôi, phải đi giết Diệp Lăng. Nếu không chúng tôi sẽ không đảm bảo cậu có thể sống mà ra khỏi đây."

Nói chuyện là Phùng Ngọc Đình, chỉ thấy bà ta đứng dậy, thuận tay cầm lấy ly nước hung hăng đập xuống đất.

Bộp một tiếng, ly nước bị đập vỡ, mảnh vụn thủy tinh bắn ra đầy đất, trong nháy mắt ly thủy tinh vỡ nát kia, mười mấy phụ nữ dáng người yểu điệu vọt vào trong phòng, cầm trong tay là Desert Eagle (loại súng ngắn bán tự động), họng súng nhắm vào Âu Dương Chấn Nam.

Lâm Chấn thấy thế, nhất thời cảm giác không ổn, lúc này đây, xem như là hoàn toàn đắc tội với Âu Dương Chấn Nam rồi. Chẳng qua nếu đã đắc tội, vậy thì triệt để đắc tội đi.

"Âu Dương Chấn Nam, trong cái nghề này mày cũng có danh tiếng nhất định, cầm tiền của tao, mày phải hoàn thành nhiệm vụ tao giao cho. Nếu không, không chỉ là tổn thất danh dự của mày, mà tao càng muốn nhiều hơn nữa, đó là sự an toàn của mày." Lâm Chấn đứng dậy lạnh lùng nói.

Sau khi Âu Dương Chấn Nam nghe nói như thế, nhất thời cười ha hả lên: "Lâm Chấn! Tao cho mày biết, mày cho lão tử 100 triệu, ngay cả một mạng của anh em tao cũng không mua được!"

"Bọn họ theo tao tung hoành Hồng Kông, chém giết Đông Phi, bây giờ bởi vì mày mà toàn bộ chết ở Hồng Kông!"

“Âu Dương Chấn Nam tao là ai mày hẳn là biết, có năng lực thì trực tiếp giết tao. Nếu không, tao sẽ tính món nợ này lên đầu mày, mày và Diệp Lăng hợp tác hãm hại tao!"

Sắc mặt Âu Dương Chấn Nam có chút dữ tợn, nói tiền với mình sao? Tiền thì nhằm nhò gì, so với mạng của anh em mình mà nói, ngay cả giấy vụn cũng không bằng.

Lâm Chấn cắn răng: "Âu Dương Chấn Nam, mày nên dùng đại não suy nghĩ thật kỹ, là tao muốn giết Diệp Lăng, nếu tao thật sự muốn giết mày có cần phải dùng kế này sao?"

Âu Dương Chấn Nam sững sờ, nhất thời lửa giận ngút trời, mày đây là có ý gì, không phải là nói Âu Dương Chấn Nam tao trong mắt Lâm Chấn mày không tính là cái gì sao?

"Lâm Chấn, hiện tại tao muốn đi ra ngoài, tao cam đoan, nếu như tao chết, mày tuyệt đối cũng không trở về nước Mỹ được, tuyệt đối!" Âu Dương Chấn Nam vừa nói chuyện, vừa đứng lên, ánh mắt căm tức nhìn bốn phía, chậm rãi đi ra bên ngoài.

Phùng Ngọc Đình cắn răng, trong mắt chợt hiện ánh sáng lạnh, sát cơ nổi lên bốn phía, vừa muốn nói, điện thoại của Lâm Chấn đột nhiên vang lên.

Lâm Chấn nhìn dãy số kia một chút, trong lòng giật mình, là một vị lão đại của một Hồng Bang ở nước Mỹ, danh vọng và bối phận đều cao đến dọa người, Lâm Chấn vội vàng tiếp điện thoại.

"Lâm Chấn, thả Âu Dương Chấn Nam, trở về Mỹ tao sẽ tính toán món nợ này với mày!" Nói xong, đầu bên kia trực tiếp cúp điện thoại.

Lâm Chấn sững sờ, cảm giác bản thân giống như bị sao quả tạ chiếu vào, bản thân tìm Âu Dương Chấn Nam giết người, kết quả người vẫn chưa giết được, chính mình đã gây ra chuyện rồi.

"Động thủ!" Phùng Ngọc Đình nhìn biểu tình rầu rĩ của người đàn ông bên cạnh nhất thời cắn răng, bà ta không quan tâm lão đại gì đó ở nước ngoài, ngược lại bà ta cũng sẽ không xuất ngoại, ở trong nước cũng không ai dám động đến bà ta.

Rầm rầm rầm, liên tục hơn mười tiếng súng vang lên, thân hình Âu Dương Chấn Nam không ngừng né tránh, kết quả vẫn bị đạn lạc bắn trúng bắp đùi, nằm ở trên mặt đất, máu tươi từ trên đùi chảy ra.

"Ha ha! Được! Lâm Chấn mày yên tâm! Coi như tao có chết, Lâm gia và Phùng gia bọn mày cũng tuyệt đối sẽ không tốt hơn tao đâu, tao chờ bọn mày giết tao!" Âu Dương Chấn Nam dữ tợn quát.

Phùng Ngọc Đình đi tới bên cạnh một người, đoạt lấy súng lục, rồi lại đi tới bên cạnh Âu Dương Chấn Nam, chĩa súng vào khuôn mặt âm trầm của Âu Dương Chấn Nam: "Cầm tiền của chúng tôi, lại không làm được chuyện gì, lưu mạng mày lại có tác dụng gì?"

"Sách sách, thật náo nhiệt nha, tôi nói này Phùng Ngọc Đình, bà muốn giết tên này, có cần phải hợp tác với tôi sao? Một mình bà không phải đã đủ xử gã rồi sao?"

Đột nhiên, một giọng nói châm chọc vang lên, tất cả mọi người trong phòng đều giật mình, toàn bộ súng trong tay đều nhắm đến cửa biệt thự.

Cửa biệt thự, một thân ảnh thon dài xuất hiện ở đại sảnh, là Diệp Lăng. Hai tay hắn cắm trong túi quần, trên miệng ngậm điếu thuốc, giống như là một tên côn đồ lưu manh.

Kẻ thù gặp nhau đặc biệt đỏ mắt, sau khi Phùng Ngọc Đình nhìn thấy Diệp Lăng, nhất thời cắn răng, bỗng nhiên giương súng lên nổ súng về phía Diệp Lăng, ngay cả một câu cũng không nói.

Diệp Lăng thấy vậy nhất thời kêu to: "Ai ai, bà đúng là độc phụ, lúc ở trên giường với tiểu gia tôi không phải đã bàn bạc tốt sao? Không phải nói hợp tác cùng nhau làm thịt Âu Dương Chấn Nam và Lâm Chấn sao?"

"Hiện tại bà vậy mà lật lọng? Đúng là độc ác nhất là lòng dạ đàn bà mà!"

Vừa nói chuyện, thân hình Diệp Lăng không ngừng di chuyển, vậy mà tránh thoát được loạt đạn do Phùng Ngọc Đình điên cuồng bắn ra.

"Mày chính là Diệp Lăng?" Sau khi Lâm Chấn nhìn thấy Diệp Lăng cũng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đến cái chết của con trai nhất thời trong lòng sinh ra hận ý, sát cơ nồng đậm.

Diệp Lăng gật đầu: "Đúng vậy, tiểu gia tôi chính là Diệp Lăng, là người đội nón xanh cho ông đó, thế nào? Tôi cho ông biết, ông sống không lâu nữa đâu, chờ tôi và Phùng Ngọc Đình liên thủ giết chết ông, tất cả tài sản của ông đều sẽ thuộc về tôi."

"Giết con trai ông, ngủ với vợ ông, tiêu tiền của ông, hì hì, tư vị này cũng quá sảng khoái rồi." Diệp Lăng cười to.

Lâm Chấn nhất thời trừng lớn con mắt, nhìn về phía Phùng Ngọc Đình, ông ta cũng cảm giác được chuyện này có chút lạ. Vì sao Phùng Ngọc Đình không nói cho mình biết Lâm Hoa đã từng thuê Táng Hoa?

"Nhìn cái gì! Ông tin lời của hắn sao? Chính hắn là người giết Tiểu Hoa, mau giết hắn!" Phùng Ngọc Đình ném súng đã không còn đạn trong tay ra, rống to.

"Sách sách, không tin? Dưới nách của bà ta có một nốt ruồi đúng không?" Diệp Lăng nhún vai cười nói.

Lâm Chấn nhất thời cắn răng, dưới nách của Phùng Ngọc Đình đúng là có một nốt ruồi. Hơn nữa bình thường Phùng Ngọc Đình không mặc quần áo không ống tay, vốn không thể bị người khác nhìn thấy.

"Diệp Lăng! Mày nói bậy!" Phùng Ngọc Đình rống to hơn, mặt đều xanh xám rồi. Tên hỗn đản này giết con trai của bà ta, bây giờ còn vũ nhục bà ta!

Lâm Chấn cũng rống to hơn: "Tất cả im miệng cho tao!"

Sau đó quát Phùng Ngọc Đình: "Phùng Ngọc Đình, đây rốt cuộc là chuyện gì, nói rõ cho tôi!"

Một bên Diệp Lăng cũng cười như hoa nở, lúc Phùng Ngọc Đình giơ tay muốn bắn chết hắn, chỗ nối tiếp dưới nách có một kẽ hở, thị lực của Diệp Lăng mạnh cỡ nào? Tất nhiên có thể nhìn rõ ràng nốt ruồi dưới nách của bà ta rồi.

Thực sự Diệp Lăng rất muốn nói. Dù mụ già này lột sạch rồi ném lên giường của tiểu gia tôi, tôi cũng sẽ không liếc mắt nhìn một cái, trong nhà nhiều mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, cần gì phải mạo hiểm bị một đám phụ nữ làm thịt để đi thượng một bà già mặt vàng này.

"Lâm Chấn! Ông hoài nghi tôi?" Phùng Ngọc Đình nhất thời giận dữ.

Lâm Chấn không nói gì, Âu Dương Chấn Nam đang nằm trên mặt đất nhất thời cũng cười ha hả lên: "Vì sao ông ta lại không thể hoài nghi bà?"

Giờ phút này, tất cả mọi người bên trong nhà kém chút nữa là nổi điên rồi, đây rốt cuộc là cái tiết tấu gì, đây là đang nói đùa hay là đang đùa giỡn đây?

Bình Luận (0)
Comment