Diệp Lăng nhìn tình hình có chút loạn trong đại sảnh, vội vàng xoa đầu, phủi đi quan hệ.
Phùng Ngọc Đình và Lâm Chấn thuê Âu Dương Chấn Nam giết Diệp Lăng.
Kết quả Diệp Lăng không chết, Phùng Ngọc Đình lại muốn giết Âu Dương Chấn Nam.
Hiện tại thế nào lại bởi vì một câu nói của Diệp Lăng mà Phùng Ngọc Đình lại nổi lên xung đột với Lâm Chấn.
Mà Diệp Lăng đây là muốn làm thịt ba người. Sách sách, Diệp Lăng suy nghĩ một chút không khỏi vò đầu, quan hệ quá loạn.
"Lâm Chấn! Ông vậy mà hoài nghi tôi! Nếu như tôi muốn ngoại tình, ông ở nước ngoài nhiều năm như vậy, lão nương tôi đã sớm ra ngoài bao nuôi đàn ông rồi, đến bây giờ mà ông lại hoài nghi tôi?" Mặt Phùng Ngọc Đình tái xanh.
Diệp Lăng vội vàng xua tay: "Này, tôi nói rõ trước nha, tôi không cần bà ta bao dưỡng, tôi cũng không cần tiền, đơn thuần chỉ là dựa vào thể lực kiếm ăn."
"Giết hắn cho tao!" Phùng Ngọc Đình điên cuồng hét lên, súng trong tay của mười mấy người phụ nữ bên cạnh nhất thời nhắm vào Diệp Lăng.
Nhưng Lâm Chấn cũng cười lạnh một tiếng, trực tiếp chắn trước người Diệp Lăng: "Chờ chút nữa giết hắn cũng không muộn, tôi nghĩ bà vẫn nên nói rõ ràng đi."
"Lâm Chấn! Ông ở nước ngoài không chạm qua người phụ nữ nào?" Phùng Ngọc Đình giận dữ hét lên.
Sau khi Lâm Chấn nghe xong nhất thời giận dữ, tốt, một câu nói này đã lộ chuyện Phùng Ngọc Đình đội nón xanh cho ông là thật.
"Tôi tìm phụ nữ thì làm sao? Tôi đây là làm nghề gì, có đôi khi nhất định sẽ gặp dịp thì chơi, mà bà thì sao? Một tháng tôi trở về một hai lần? Bà có cần phải vội vã như vậy không?" Lâm Chấn thấp giọng rít gào.
Diệp Lăng cũng vội vàng đi tới ngăn Lâm Chấn: "Đại ca đừng nóng vội, ông chưa từng nghe qua sao, phụ nữ nha, 30 như sói, 40 như hổ, 50 như con ba ba."
"Con ba ba? Có ý gì?" Lâm Chấn hỏi lại.
Diệp Lăng vội vàng vỗ đầu: "Con ba ba chính là con rùa, miệng con này cắn lên là sẽ không buông, cũng giống như phụ nữ vậy, ông phải hiểu và bỏ qua, chỉ là nhu cầu sinh lý thôi."
"Tao nhu cầu CMN mày!" Lâm Chấn giận dữ, đều lúc này còn bàn luận cái gì mà nhu cầu?
Đối diện Phùng Ngọc Đình nhất thời ầm ĩ với Lâm Chấn, Diệp Lăng thì lại nhẹ nhàng đứng trước Âu Dương Chấn Nam cười nói: "Anh muốn giết người đàn bà chanh chua này không?"
Âu Dương Chấn Nam liếc mắt nhìn Diệp Lăng: "Mày muốn nói gì cứ việc nói thẳng đi."
”Anh nhìn đi, dù sao anh chạy cũnh không thoát, mặc kệ rơi vào trong tay ai anh cũng không thoát khỏi cái chết. Hơn nữa vừa mới không phải anh bị người đàn bà chanh chua kia bắn bị thương sao?"
"Cho nên, trước khi chết, như thế nào đi nữa anh cũng phải kéo một người chịu tội thay chứ, tối thiểu giết một người thì không lỗ, giết hai người là buôn bán lời rồi, anh cảm thấy như thế nào?" Diệp Lăng cười nói.
Âu Dương Chấn Nam cười khinh thường: "Mày đúng là người có rất nhiều tâm tư, chẳng qua nói rất đúng, quả thực tao muốn giết bà ta, chỉ là mày không sợ tao sẽ giết mày sao?"
Diệp Lăng mang vẻ mặt không sao cả: “Sách sách, nghĩ thực tế chút đi, anh cảm thấy anh có thể giết tôi sao? Có ý nghĩa sao?"
Vừa nói xong Diệp Lăng trực tiếp ném vào lòng Âu Dương Chấn Nam một khẩu súng lục. Khẩu súng lục này là Diệp Lăng tìm ra được trong ngực của Âu Dương Chấn Nam khi gã ở khách sạn Đông Hải.
Diệp Lăng đứng dậy, đứng qua một bên, khóe miệng khẽ cong, trò hay sắp bắt đầu rồi.
Sát thủ trong phòng do Phùng Ngọc Đình và Lâm Chấn mang tới, toàn bộ đều nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm vào hai vị chủ nhân. Dù sao sự an toàn của hai người bọn họ mới là quan trọng nhất, quan trọng hơn việc Diệp Lăng và Âu Dương Chấn Nam có chạy hay không.
"Lâm Chấn! Nếu ông không tin tôi, hiện tại giết tôi đi!" Phùng Ngọc Đình rống to hơn, tròng mắt đã đỏ bừng, đây tính là chuyện gì.
Lâm Chấn cắn răng, còn chưa mở miệng nói, đột nhiên một tiếng súng kịch liệt vang lên, thân thể Phùng Ngọc Đình chấn động, khóe miệng có máu tươi chảy ra, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
"Ông!" Phùng Ngọc Đình chỉ vào Lâm Chấn lẩm bẩm nói, sau đó thân thể trực tiếp nằm trên đất, trước ngực là một mảnh máu tươi.
Mọi người đều quay đầu lại, Diệp Lăng sững sờ, vội vàng buông tay: "Nhìn tôi làm gì, không có quan hệ gì với tôi."
Âu Dương Chấn Nam cũng thu mình lại nằm sấp xuống, lặng lẽ đặt súng dưới thân thể: "Bọn mày cho là tao có khả năng giết bà ta sao?"
”Báo thù cho chủ nhân!" Nói chuyện là mười mấy người phụ nữ mang súng, là thuộc hạ trung thành và tận tâm do một tay Phùng Ngọc Đình bồi dưỡng ra.
Rầm rầm rầm, vài tiếng súng kịch liệt vang lên, trong đám bảo tiêu da đen của Lâm Chấn nhất thời nằm xuống bốn người, thân hình Lâm Chấn vội vàng cúi xuống, không ngừng tránh né, bảo tiêu bên cạnh ông ta cũng bắt đầu phản kích lại.
Diệp Lăng nhếch miệng cười, tự tay lôi kéo Âu Dương Chấn Nam trực tiếp chạy ra ngoài, bỏ mặc hàng loạt tiếng súng trong phòng.
Ngoài căn nhà, Ninh Ngọc San mặc cảnh phục, sắc mặt ngưng trọng, trong lòng ôm một khẩu súng tự động, mặc áo chống đạn.
"Này, đây là món quà đầu tiên tôi tặng cô, món quà thứ hai có khả năng là người chết." Sau khi Diệp Lăng ném Âu Dương Chấn Nam cho Ninh Ngọc San thì cười nói.
Ninh Ngọc San gật đầu, phân phó một người canh chừng Âu Dương Chấn Nam, sau đó phất tay dẫn đội vọt vào trong phòng, Diệp Lăng nhìn thấy cũng ngẩn ngơ, khoan hãy nói, nha đầu thường ngày nghịch ngợm sao bây giờ đã có tư thế hiên ngang oai hùng rồi.
"Người anh em, mới vừa rồi tinh thần lừa gạt ở trong nhà của anh kia, rất hợp khẩu vị với tôi, tiểu gia tôi có lòng từ bi thả cho anh một mạng, lấy quan hệ của anh, muốn sống sót cũng không khó chứ?" Diệp Lăng ngồi chồm hổm bên cạnh Âu Dương Chấn Nam nói.
Âu Dương Chấn Nam gật đầu, lấy quan hệ của gã, coi như rơi vào trong tay cảnh sát cũng không có việc gì, vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
"Chẳng qua lần sau gặp được mày, tao nhất định sẽ không nương tay." Âu Dương Chấn Nam nhếch miệng cười đáp, chẳng qua trên người bị thương gây cho gã sự đau đớn kịch liệt, làm cho gã nhe răng nhếch miệng.
Diệp Lăng không sao cả nhún vai: "Lần sau gặp lại anh, tiểu gia tôi cũng sẽ tiếp tục dạy anh cách làm người."
Nói xong, Diệp Lăng cười ha ha đứng dậy rời đi, thân ảnh dần dần biến mất trong bóng đêm mờ mịt, trong tròng mắt của Âu Dương Chấn Nam tràn ra một tia khác thường.
Qua không bao lâu, khắp người Ninh Ngọc San đầy máu me tiêu sái đi ra khỏi biệt thự, khuôn mặt nghiêm túc, phía sau là cảnh sát dẫn theo Lâm Chấn đang mang vẻ mặt thất thố.
"Gọi xe cứu thương, sau đó mang tất cả bọn họ về cục cảnh sát!" Ninh Ngọc San rất có phong phạm vung tay lên. Sau đó cô đưa mắt tìm kiếm thân ảnh của Diệp Lăng.
Mà Diệp Lăng, người khởi xướng ra chuyện này đã sớm biến mất không nhìn thấy bóng dáng.
Chuyện này làm oanh động thành phố Đông Hải và cả trong nước, Âu Dương Chấn Nam bắt cóc hơn phân nửa người trong giới thượng lưu của một thành phố, cuối cùng bị cảnh sát nước Mỹ mang đi, trở về nước Mỹ xét xử.
Mà Lâm Chấn, thủ lĩnh một chi nhánh Mafia ở Mỹ, tội danh thuê sát thủ giết người cùng với tội danh giết chết Phùng Ngọc Đình đều đè trên đầu ông ta.
Đương nhiên trong này cũng có nguyên nhân do người cha cường thế đang cực kỳ bi thương của Phùng Ngọc Đình gây ra. Nếu con gái tao chết vì mày, thì mày cùng đi bồi con gái tao đi.
Một chuyện chấn động trong một thời gian dùng phương thức quỷ dị để kết thúc, người được lợi lớn nhất chính là Ninh Ngọc San.
Có công lao lớn nhất cho dù ai cũng không thể bỏ qua được, vì vậy Ninh Ngọc San lên chức. Được thăng thành Cục trưởng nào đó của cục cảnh sát ở thành phố Đông Hải, khi tuổi gần ba mươi liền thăng chức lên trung tầng, đây coi như là một kỳ tích.
Vì vậy, trong cục cảnh sát của thành phố Đông Hải lưu truyền một câu. Ninh gia có một đôi hổ, tiếc là một Công một Mẫu.