Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 187 - Chương 187: Gây Chuyện Rồi.

Chương 187: Gây chuyện rồi.

Qua chuyện này Diệp Lăng sống rất là thích ý.

Chuyện mà Thần Phong lo lắng đã không xảy ra, thế lực người Tu Chân ở thành phố Đông Hải từng người đều hiền lành giống như những cụ già bảy tám chục tuổi, cả ngày chỉ ngây người trong phòng, cũng không đi ra bên ngoài gây chuyện gì.

Chuyện của Lâm Hoa chính thức kết thúc, Lâm Chấn bị phán tử hình, Phùng Ngọc Đình cũng bị Âu Dương Chấn Nam bắn chết. Âu Dương Chấn Nam lại tránh được một kiếp, không thể không nói, có đôi khi chuyện vượt qua ngoài dự liệu của mọi người.

Diệp Lăng ở trong nhà suốt ngày, trêu đùa Táng Hoa một chút, trêu chọc Lâm Vũ Tình ngốc manh, có mỹ nữ làm bạn, cuộc sống trôi qua rất tốt.

Đột nhiên có một ngày, Diệp Lăng nhận được điện thoại của Ninh Ngọc San, nói là muốn cảm ơn hắn. Tất nhiên Diệp Lăng đồng ý. Hắn thấy, Ninh Ngọc San làm tới chức Cục trưởng khu nào đó vẫn là công lao của bản thân mình, ăn một bữa cơm do cô mời cũng không quá đáng chứ?

Kết quả Diệp Lăng vội vàng sửa soạn một phen, chạy tới nhà của Ninh Ngọc San.

Mà lúc này, trong nhà Ninh Ngọc San, sát khí bốn phía.

Ninh Ngọc San ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt tức giận, ngồi trước mặt cô là cha Ninh Quốc Cường và mẹ Lý Xuân Ngọc.

"Nói đi, cha giới thiệu cho con vài đối tượng, chỗ nào không được? Tại sao không đi gặp!" Ninh Quốc Cường đen mặt lại lạnh giọng quát.

Ninh Ngọc San mới vừa gọi điện thoại cho Diệp Lăng, Ninh Quốc Cường đã mang theo Lý Xuân Ngọc giết tới rồi, nhất thời đánh cho Ninh Ngọc San trở tay không kịp.

"Cha, con cũng đã lớn như vậy rồi, con có chủ kiến và sở thích của chính mình." Ninh Ngọc San lẩm bẩm bất mãn nói.

Ninh Ngọc San không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cha của mình. Ninh Ngọc San vừa nói chuyện vừa liếc nhìn vẻ mặt uy nghiêm của Ninh Quốc Cường.

Ninh Quốc Cường 50 tuổi, xuất thân từ quân nhân, sau khi xuất ngũ được điều đến cục cảnh sát đã hơn 20 năm, dựa vào cảm ứng nhạy bén cùng kinh nghiệm tham gia quân ngũ, phá không ít đại án. Đi con đường này cũng rất thuận lợi, chính là tính tình có chút cố chấp, không sợ trời không sợ đất.

Tính khí của Ninh Ngọc San đoán chừng cũng là do tính khí của cha cô truyền lại, chẳng qua tính khí của người trẻ không lợi hại bằng người già, cho nên qua từng năm vẫn chịu áp bức.

"Tiểu nha đầu, còn thảo luận chủ kiến với ta? Nếu con lại làm chuyện xằng bậy, cha đình chỉ việc của con!" Ninh Quốc Cường gào thét.

Ninh Ngọc San sững sờ, nhất thời vội la lên: "Cha! Con xin nghỉ đã rất khó rồi, cha đừng có làm rối loạn thêm."

“Chỉ là một tờ giấy xin nghỉ phép mà thôi, lão tử trực tiếp dừng việc của con lại, hạ chức của con!" Ninh Quốc Cường đen mặt nói.

Một bên Lý Xuân Ngọc liên tục vỗ Ninh Quốc Cường: "Đừng có làm con gái sợ, ông xem sắp làm cho con gái khóc rồi này."

"Bà câm miệng cho tôi, trước đây chính là bà cung cấp điều kiện cho con gái bảo bối của bà đến trường cảnh sát, theo tôi thấy nó nên thành thành thật thật ở nhà thì hơn, giặt quần áo làm cơm, rửa chén sinh con, làm chuyện mà phụ nữ nên làm.” Ninh Quốc Cường hối hận nói.

Lý Xuân Ngọc sững sờ, cái này không phải là đổ tất cả chuyện lên đầu bà sao. Nhưng nghĩ đến mục đích ngày hôm nay tới đây của hai người, trong lòng bà nhịn xuống, đến khi về nhà sẽ đính chính lại với lão cố chấp này.

"Cha dám đình công tác của con, cha đây là đưa việc công vào việc tư!" Ninh Ngọc San ủy khuất nói.

Ninh Quốc Cường sững sờ, nhất thời cười lạnh một tiếng: "À, vậy thì có quan hệ gì, hôm nay lão tử chính là muốn lấy quyền công làm việc tư đó?"

"Cả đời này của lão tử chưa từng lấy quyền công làm việc tư, hôm nay ta liền phá giới, ta sẽ ngừng công tác của con, sau đó nhốt con vào một phòng tối nhỏ, cầm chân con." Ninh Quốc Cường uy hiếp nói.

Ninh Ngọc San sững sờ, nhất thời nóng nảy: "Con là Cục trưởng! Cha không có quyền làm vậy!"

"Hà hà, lão tử ta là Sở trưởng của sở công an đây, cấp trên của con khi thấy lão tử cũng phải run người, con thì được coi là cái gì!" Ninh Quốc Cường cười lạnh.

"Lão đầu! Nếu như cha còn uy hiếp con nữa, con liều mạng với cha!" Ninh Ngọc San điên cuồng rống to hơn.

Ninh Quốc Cường cười càng lạnh lẽo, không bị dao động chút nào. Bản thân bị con gái uy hiếp thì nhằm nhò gì. Chỉ cần có thể để cho cô tìm được đàn ông, ông có thể bỏ qua một chút thương tổn này.

Mà ngay lúc này, đột nhiên cửa mở ra, Diệp Lăng thăm dò đi vào, trên mặt là nụ cười quỷ dị, xoa tay: "Hì hì, tiểu bảo bối, anh trai tới rồi này, mau ra đây đi, lại đây nào!"

Dứt lời, Diệp Lăng ngây ngẩn cả người, ba người bên trong phòng khách cũng đều ngây người, đặc biệt là Ninh Quốc Cường, sắc mặt đen dọa người, đoán chừng có thể so với Bao đại nhân rồi.

"Đây là cái chim gì!" Ninh Quốc Cường cắn răng nói, tại sao lại là tên hỗn đản này. Cái tên gia hỏa này là thành tâm đến chọc giận mình sao?

Mỗi lần đều trơ mắt nhìn tên đáng chết này chiếm tiện nghi của con gái mình. Hơn nữa tiện nghi kia, mặt già này cũng không có chỗ nào để giấu nữa.

"Cha, con sai rồi." Ninh Ngọc San áy náy, sợ cha mình khó chịu liền móc súng bắn chết Diệp Lăng.

Diệp Lăng nhìn thấy hình ảnh quỷ dị này, cũng vội vàng nói: "Cha, con cũng sai rồi."

Ahhh, một luồng khí trực tiếp vọt lên đỉnh đầu của Ninh Quốc Cường, đây là giận, chẳng lẽ trong lòng con gái của mình đã tự định chung thân rồi?

"Con gái, con không phải là chuẩn bị ở bên ngoài cùng nó sinh con, sau đó bỏ nó, mang đứa nhỏ về nhà đi?" Trên trán của Ninh Quốc Cường xuất hiện ba vạch đen.

Ninh Ngọc San sững sờ, cha mình suy nghĩ cái gì vậy, toàn bộ đều là đoán mò.

"Nếu con làm ra chuyện này, lão tử cũng không giận nữa, tiết kiệm thời gian tên hỗn đản này lắc lư ở trước mặt ta!" Ninh Quốc Cường cắn răng nói.

Diệp Lăng muốn ngu rồi, đây là chuyện gì, hắn hít sâu một hơi: "Bác trai, bác gái con đi về trước, chuyện nhà của các người con không tiện xen vào."

"Ngồi xuống cho lão tử!" Ninh Quốc Cường rống to một tiếng, Diệp Lăng trực tiếp ngồi bên cạnh Ninh Ngọc San, cúi đầu, bấm móng tay, có thể nói rất là nghe lời.

"Con nói cho cha, con và nó có quan hệ như thế nào!" Ninh Quốc Cường chỉ vào Diệp Lăng hỏi.

Bộ ngực yêu kiều của Ninh Ngọc San phập phồng thở gấp, khẽ cắn răng, cô trực tiếp ôm lấy cánh tay của Diệp Lăng: "Anh ấy là người đàn ông của con, làm sao vậy? Anh ấy chính là anh hùng trong lòng con!"

Lý Xuân Ngọc và Ninh Quốc Cường muốn ngu người rồi, tên gia hỏa này là anh hùng?

Đây là con gái đang đùa với mình sao?

"Đi! Ngày mai dẫn nó về nhà ăn cơm, lão tử ta muốn khảo nghiệm thử nó xem!" Ninh Quốc Cường nói xong, phủi mông phẫn nộ rời đi.

Lý Xuân Ngọc cũng lắc đầu, trước khi đi xoay người lại nói: "Tiểu tử, ngày mai cậu phải chuẩn bị thật tốt, khảo nghiệm của lão già nhà tôi không đơn giản đâu."

Diệp Lăng gật đầu, đấm ngực nói: "Yên tâm đi bác gái, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Ninh Ngọc San đều ngây người: "Anh điên rồi? Ngày mai còn dám đến nhà tôi ăn cơm?"

"Tôi cũng chỉ nói như vậy thôi, cô cho là ngày mai tôi thực sự sẽ đến à?" Diệp Lăng ung dung cười.

Ninh Ngọc San bi ai lắc đầu: "Ngày mai anh không đi, lão cha nhà tôi sẽ cầm súng đi khắp thành phố Đông Hải tìm anh, nhất định sẽ bắn chết anh."

"Sách sách, cô đây đừng làm tôi sợ, cô xem, chỉ ăn một bữa cơm sẽ xảy ra chuyện lớn gì chứ?” Diệp Lăng cầu xin.

Lúc này đây, bản thân thực sự gây ra chuyện lớn rồi.

Bình Luận (0)
Comment