Ngày hôm sau Ninh Ngọc San quả nhiên không nuốt lời, lúc gần tối liền lái xe đến ngoài trang viên của Trầm Nguyệt Tâm.
"Ra đi, thay quần áo khác, đừng có ăn mặc giống như một tên lưu manh, ném mặt mũi của tôi." Giọng điệu nói chuyện của Ninh Ngọc San thực cứng.
Diệp Lăng hít sâu một hơi, nói dối mấy cô gái rồi chạy ra khỏi nhà, ngồi vào trong xe với gương mặt phiền muộn.
"Muốn đi thật sao? Hai người chúng ta cộng lại rồi, sao tôi lại vẫn cảm thấy có dự cảm xấu." Diệp Lăng đau khổ nói.
Ninh Ngọc San bĩu môi: "Không đi cũng được, vậy thì chờ chết đi. Hơn nữa anh cũng đừng nghĩ trốn, cha của tôi là Sở trưởng của sở công an, một lệnh truy nã là anh cũng khó thoát rồi."
”Thật mục nát, còn để cho dân sống không hả?" Diệp Lăng kém chút nữa cắn nát hàm răng.
Ninh Ngọc San không để ý đến Diệp Lăng, hết sức chuyên chú lái xe, Diệp Lăng đột nhiên vỗ bả vai của cô: "Tôi có thể hỏi cô vấn đề cuối cùng không?"
"Nói đi, nếu như anh muốn hỏi mà là chuyện không thể hỏi, thì đừng hỏi." Ninh Ngọc San sớm có chuẩn bị.
Diệp Lăng cười khẩy: "Hừ, coi như cô thức thời, tôi không hỏi."
"Ninh cảnh quan, tôi muốn hỏi khảo nghiệm của cha mẹ cô có lợi hại không?" Diệp Lăng có chút sợ hãi nói.
Ninh Ngọc San quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái: "Gọi Ngọc San, hiện tại chúng ta là người yêu, anh thấy có bạn trai nào gọi bạn gái là cảnh quan sao?"
"Có nha, trong phim hành động tình cảm của Đảo quốc có rất nhiều." Diệp Lăng không cho là đúng.
"Tôi cho anh biết, nếu như anh dám ở trước mặt cha mẹ tôi nói như vậy, tôi liền bẻ gãy nhị đệ của anh!" Một tay của Ninh Ngọc San còn thực sự đưa xuống dưới.
Diệp Lăng cảm giác trong quần mát lạnh: "Quá độc ác, một nhà ba người các người không phải là người lương thiện, xem ra tôi là lành ít dữ nhiều rồi."
"Tôi nói này Ngọc San, cô muốn tìm người đóng vai bạn trai cô, ở cục cảnh sát không phải có rất nhiều sao? Hơn nữa nếu cô tìm một cảnh sát, tôi nghĩ cha cô cũng sẽ rất vui lòng, dù sao cũng hơn là tôi, đúng không?"
Ninh Ngọc San không có tình cảm nói: "Đàn ông đều là Vương Bát Đản, tìm Vương Bát Đản nào mà không được? Chẳng lẽ còn phải tìm một người không thuần chủng?"
"Kháo! Cô nói như vậy thì nói tôi là Vương Bát Đản thuần chủng rồi? Cô tin không hiện tại lão tử liền thượng cô!" Diệp Lăng hung ác nói.
Ninh Ngọc San khinh thường nói: "Nếu như là thật thì anh cũng đã sớm thượng rồi, không cần phải tới bây giờ, chỉ biết nói suông."
Diệp Lăng nghe nói như thế thì sững sờ, sao cứ cảm thấy trong lời này có ý gì đó?
Nửa tiếng sau, hai người đi tới đại viện dành cho người nhà của sở công an. Chẳng qua ở cửa đại viện Ninh Ngọc San mạnh mẽ muốn cho Diệp Lăng lái xe, nguyên nhân rất đơn giản, để nói cho cha biết bản thân tự lái xe không có cảm giác an toàn.
"Cô đừng có làm rộn, đừng có mà đùa quá trớn, tôi không xứng đâu, cô không phải là đang chuẩn bị đụng đến tất cả tiền thuốc lá của tôi chứ? Cô đúng là lòng dạ độc ác!" Diệp Lăng chỉ vào Ninh Ngọc San hoảng sợ nói.
Ninh Ngọc San trực tiếp rút súng từ bên hông ra, nhắm ngay đầu Diệp Lăng: "Nói đi, có lái hay không?"
"Cho tiểu gia tôi lăn đến ghế lái đi, lái xe đều là trách nhiệm của đàn ông, cô đây tranh cái gì." Diệp Lăng rất phóng khoáng phất tay.
Diệp Lăng lái xe đi qua một khu rừng nhỏ, tới trước một ngôi nhà nhỏ ba tầng độc lập, ngôi nhà rất bình thường, chẳng qua hoàn cảnh xung quanh rất tốt.
Ninh Quốc Cường đã sớm đứng trước cửa, chắp tay sau lưng, gương mặt nghiêm túc, biểu tình ngưng trọng, hai mắt như sấm.
"Mẹ kiếp, dọa sợ tôi rồi!" Diệp Lăng thì thào trong lòng. Ngày hôm nay Ninh Quốc Cường giống như là một đao khách, cả người nồng nặc sát khí, khoảng cách xa như vậy nhưng Diệp Lăng vẫn có thể cảm giác được rõ ràng.
Ở bên cạnh Ninh Quốc Cường chính là Lý Xuân Ngọc, gương mặt buồn bực, bà cũng rất phiền muộn, bữa cơm hôm nay ăn như thế nào đây.
Ở phía sau hai người, có một con chó săn đang ngồi xổm, uy vũ hùng tráng, bộ lông đen bóng, kêu uông một tiếng với chiếc xe dừng lại.
"Lai giả bất thiện! Cả chó cũng dắt tới, bây giờ tôi đi có được không?" Diệp Lăng nuốt nước miếng một cái, bất an nói.
Ninh Ngọc San cắn răng: "Nếu bây giờ anh dám đi, tôi trực tiếp bắn chết anh, tiến lên cho tôi!"
Diệp Lăng sững sờ, trong mắt sinh ra quyết tâm: "Được, chúng ta tiến lên!"
Diệp Lăng Dẫm chân ga một cái, động cơ của xe ô tô phát ra từng tiếng ông ông, giống như một con trâu đực đang nổi giận, ống bô xe bốc khói cuồn cuồn.
Hưu, xe như mũi tên rời cung, phóng nhanh tới.
Lý Xuân Ngọc nhìn thấy chiếc xe cách mình trăm mét đang điên cuồng chạy đến chỗ mình, liền vội vàng trốn tránh: "Đây là muốn mưu hại mẹ vợ sao? Tôi cũng không muốn lễ hỏi như vậy của nó đâu!"
Ngược lại đao khách Sở trưởng Ninh Quốc Cường của chúng ta, vẫn không nhúc nhích đứng ở vị trí ban đầu. Sóng gió lớn nào mà ông chưa từng thấy qua, ô tô chạy quá tốc độ thì nhằm nhò gì.
Nhưng, ô tô càng lúc càng nhanh, hơn nữa càng ngày càng gần, chỉ có bảy mươi mét nữa thôi!
Cắt, lẽ nào hắn thực sự dám đụng đến?
Đừng quên, lão tử chính là Sở trưởng, có đại án gì mà không phá qua, tội phạm độc ác gì mà chưa tra hỏi qua?
Mình không thể bị dọa được, nếu không, lúc sau sao cMxpiHxGqjiḠó thể chấn trụ được tiểu tử kia.
Nhưng tốc độ vọt tới của xe không có dấu hiệu dừng lại, nhất thời trên trán của Ninh đại sở trưởng chảy ra mồ hôi.
"Tiểu tử này là muốn mưu sát mình sao?" Ninh Quốc Cường nuốt một ngụm nước miếng.
"Không được! Tránh ra!" Ninh Quốc Cường hạ quyết tâm, mạnh mẽ tăng nhanh bước chân, trực tiếp vọt tới một bên.
Ô tô lướt qua người Ninh Quốc Cường rồi bay ra ngoài, sắc mặt Ninh Ngọc San tái nhợt rống to: "Nhanh đỗ xe lại tên khốn kiếp này, anh muốn đụng chết cha tôi à!"
Diệp Lăng giật mình một cái, bỗng nhiên dẫm phanh xe, nhưng theo quán tính và trọng lượng, đuôi xe vẫn điên cuồng quét qua.
Kẽo kẹt, một vết bánh xe xuất hiện dưới nền xi măng, Ninh Ngọc San và Diệp Lăng chỉ nghe được một tiếng gào thét, hai người nhất thời sửng sốt.
"Không phải là cha cô chết chứ?" Diệp Lăng cũng sợ đến mức chảy mồ hôi. Nếu đụng chết Ninh Quốc Cường, bản thân chỉ có đường chạy thôi.
Ninh Ngọc San bình ổn trái tim đang đập loạn: "Đừng có nói nhảm, cha của tôi vẫn rất vững vàng đứng ở chỗ kia, chính là sắc mặt có chút khó coi."
"Vậy mẹ của cô đâu?" Diệp Lăng nuốt nước miếng một cái lại hỏi.
Ninh Ngọc San nhìn Lý Xuân Ngọc: "Cũng không có chuyện gì, xem ra là chúng ta suy nghĩ nhiều."
"Con chó kia đâu?" Lúc này Diệp Lăng rất là ung dung.
Ninh Ngọc San nhất thời ngẩn ra, thông qua kính xe nhìn thấy mặt của cha mình ngày càng âm trầm hơn, hơn nữa còn có chút chật vật, hô to một tiếng nguy rồi.
"Vượng Tài!" Ninh Ngọc San hét lớn một tiếng, trực tiếp xuống xe, nhìn thấy con chó săn vốn đang ngồi chồm hổm sau lưng cha mình, đã không may bị giết hại.
Mặt Ninh Quốc Cường âm trầm sắp chảy ra nước, con chó săn này là bảo bối của ông.
"Ra oai phủ đầu, đây chính là ra oai phủ đầu, tên gia hỏa này có biết chạy xe không, vừa vào cửa liền đè chết chó của lão tử, cậu đây là muốn chết, lão tử giết cậu!" Ninh Quốc Cường tức giận rút súng bên hông ra.
Lý Xuân Ngọc sợ vội vàng đoạt lại: "Lão Ninh, chớ làm loạn!"
Diệp Lăng run run rẩy rẩy xuống xe, khóe miệng run run giống như là một học sinh tiểu học làm sai chuyện, trong lòng cũng có chút không biết làm sao.
Ninh Ngọc San nhìn thấy một màn này, vỗ ót, ngày hôm nay ra cửa không coi ngày nha, hay là nói cha mình và Diệp Lăng có thuộc tính khắc nhau!