Sau ót Diệp Lăng nhất thời đổ mồ hôi, run rẩy xuống xe, nhìn Ninh Quốc Cường giơ cao súng lục, sợ run một cái.
"Cha vợ, cha đây là muốn mưu sát con rể sao!" Diệp Lăng kém chút tiến lên ôm Ninh Quốc Cường mà gầm rú, cuối cùng nhịn được, hắn sợ Ninh Quốc Cường run một cái sẽ bắn chết hắn.
"Cậu là tên khốn kiếp! Lão tử có thù oán gì với cậu, cậu vậy mà đè chết Vượng Tài mà tôi thích nhất, nếu không phải lão tử trốn nhanh, sợ rằng hiện tại đã cùng thăng thiên với Vượng Tài rồi!" Trong lòng Ninh Quốc Cường thật sự rất hối hận.
Ngươi nói đi, không có việc gì chính mình trêu chọc sát tinh này làm cái gì. Giờ thì hay rồi, còn chưa có vào cửa đã đè chết chó nhà mình. Vậy nếu vào cửa rồi, không biết sẽ xảy ra cái gì đây.
Miệng Diệp Lăng khẽ run: "Bác trai, cháu thật sự không cố ý, là Ngọc San nói dẫm chân ga xông vào."
Ninh Ngọc San ngẩn người, nhất thời nổi giận: "Tốt lắm Diệp Lăng, tôi nói tiến lên, tôi để cho anh đụng Vượng Tài nhà tôi sao?"
"Con mắt của anh mọc trên mông à, không phải cha tôi chạy nhanh thì sợ hôm nay cha tôi đã biến thành đống tro cốt rồi? Anh có rắp tâm gì hả!"
Ninh Quốc Cường nghe nói như thế, mí mắt không ngừng giật giật, chỉ vào Ninh Ngọc San: "Tốt, có phải bây giờ con muốn lão tử chết, mới tìm tên này đến đụng cha không, đụng không thành thì tức chết?"
Lý Xuân Ngọc liền vội vàng kéo Ninh Quốc Cường đang nổi giận, khuyên can mãi mới đè lại khí giận trong lòng ông, Lý Xuân Ngọc lại vội vàng nháy mắt với Diệp Lăng.
Diệp Lăng thấy vậy, vội vàng đi tới bên cạnh Ninh Quốc Cường: "Bác trai đừng tức giận, con thực sự không có cố ý. Hơn nữa nếu con muốn đụng chết ngài, ngài chạy cũng không thoát, điều này chứng minh sự trong sạch của con."
Ninh Quốc Cường nghiến răng nghiến lợi, hàm răng đều bị nghiến vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt rồi, con mắt đều đỏ, gần như muốn bốc lửa
"Đúng là tiểu tử tốt, đi, trở về nhà ăn cơm!" Ninh Quốc Cường cắn răng nói, sau đó xoay người vào nhà.
Diệp Lăng ngẩn người, nhìn Ninh Ngọc San: "Cha cô dễ dàng bỏ qua cho tôi vậy hả, tại sao tôi cảm giác có chút không ổn, nhà cô có thạch tín không? Sẽ không phải cùng tôi đồng quy vô tận chứ?"
Trên bàn vuông to màu đỏ, tay Ninh Quốc Cường cầm một đôi đũa, hung hăng ma sát, vẻ mặt dữ tợn nở nụ cười nhìn Diệp Lăng, nụ cười còn rất độc ác.
Diệp Lăng nuốt nước miếng một cái: "Bác trai à, bác nhìn con như thế, con cảm thấy sợ!”
"Sợ cái gì! Không phải là bởi vì hàm dưỡng nhiều năm làm Sở trưởng của tôi, hiện tại cậu đã chết rồi, người đều phải chết một lần, còn sợ cái lông gì." Ninh Quốc Cường cười lạnh nói.
Cả người Diệp Lăng run lên, có chút lạnh cả người, đột nhiên hắn phát hiện người Ninh gia đều là người có tính tình nóng nảy, hơn nữa tính cách còn quái dị, không dễ ở chung.
Ngay cả mình là một người đàn ông năm tốt còn không có cách nào sống chung với bọn họ, bạn nói cả nhà bọn họ liệu có một người bạn tốt nào không.
Qua không bao lâu, Lý Xuân Ngọc bưng toàn bộ đồ ăn lên, có gà, có cá, có rượu, có đồ ăn ngon. Tổng cộng có tám món, bốn mặn bốn chay, coi như là phong phú, rượu cũng không tồi, là Mao Đài Phi Thiên.
"Bác trai, khẳng định người tham ô không ít đi, bằng không một chai Mao Đài này bác sao có khả năng uống được, ha ha." Diệp Lăng vì điều hòa không khí mà nói giỡn.
Nhìn thấy sắc mặt của Ninh Quốc Cường ngày càng đen, Diệp Lăng rất là thức thời ngậm miệng lại, hắn đột nhiên phát hiện miệng mình hình như rất thiếu.
"Diệp Lăng đừng nói bậy, đây là cha tôi lấy từ chỗ thủ trưởng của ông, bình thường khi ăn tết cũng rất tiếc lấy ra uống." Ninh Ngọc San vội vàng nói.
"Nói đi, nhà cậu có mấy người, làm nghề gì, có phòng ở có xe không?" Ninh Quốc Cường lạnh giọng hỏi.
Diệp Lăng vội vàng nói: "Trong nhà con có hai người, con và mẹ con, xe và nhà thì không có vấn đề, cái khác không dám nói, phòng ở hơn một trăm triệu con còn mua được, không thiếu tiền."
Mặt Lý Xuân Ngọc nhất thời gục xuống, sao miệng của đứa trẻ này nói mê sảng nhiều vậy. Nếu như lời này bị Diệp Lăng nghe được, khẳng định sẽ hô to ủy khuất, hiện tại không nên nói thật sao?
Mắt của Ninh Quốc Cường nhìn chòng chọc vào Diệp Lăng, không thể không nói ánh mắt của ông rất sắc bén, kinh nghiệm nhiều năm phá án làm cho ông có thể nhìn thấu được nhiều người.
Ánh mắt trong suốt mang vài phần tà khí, nụ cười dối trá, hơn nữa tuy tư thế ngồi ngay ngắn, thế nhưng bàn chân dưới bàn thỉnh thoảng lại run lên.
Đều nói nam run nghèo, nữ run tiện, từ chi tiết này cũng có thể thấy được, trình độ giáo dục của tên tiểu tử này chỉ sợ không được tốt lắm.
Vốn tiểu tử này là một tên lưu manh mà, đặc biệt là hai lần nhìn thấy hắn ở trong phòng do Ninh Ngọc San thuê, còn có việc đáng trách lúc nãy cũng làm cho ấn tượng của Ninh Quốc Cường đối với hắn không tốt được.
"Đến, ăn đi ăn đi, Tiểu Diệp, biết uống rượu không?" Lý Xuân Ngọc gắp một miếng thịt cho Diệp Lăng cười hỏi.
Diệp Lăng liền vội vàng nói câu cảm ơn, sau đó hỏi Ninh Ngọc San "Biết uống hay không biết uống đây?"
"Biết uống hay không biết uống bản thân anh còn không biết sao, trong lòng anh không suy nghĩ được sao?" Ninh Ngọc San tức giận nói, gắp một miếng thịt hung hăng cắn xuống.
Diệp Lăng nhất thời tỉnh ngộ: "Há, vậy thì không biết uống."
"Nói nhảm nhiều như vậy, đàn ông sao lại không biết uống rượu, đến đến, uống rượu với tôi, tôi nói trước cho cậu biết, những biện pháp đường ngang ngõ tắt của cậu đều ném đi, phải thành thật uống rượu với tôi, nếu không lão tử tôi đập chết cậu!" Ninh Quốc Cường nói xong, trực tiếp cầm súng vỗ lên bàn.
Diệp Lăng ngẩn người, con mắt nhìn Ninh Quốc Cường cũng thay đổi, lẽ nào bác trai này biết linh lực có thể giải rượu.
Ninh Quốc Cường mở bình rượu ra, một mùi rượu thơm nồng bay ra, Ninh Quốc Cường rót đầy hai chén, sau đó đưa cho Diệp Lăng.
"Đến đây, người tới là khách, đến uống với đại gia tôi một ly." Vừa nói chuyện, Ninh Quốc Cường trực tiếp nốc ừng ực một ly, rồi để ly xuống.
Diệp Lăng bẹp miệng, sao hắn cứ cảm giác lời này là Ninh Quốc Cường mắng hắn?
Quên đi, vẫn nên uống đi, hơn nữa Diệp Lăng còn che lại linh lực, dù sao mặc kệ thế nào, cũng nên tôn trọng trưởng bối.
Chẳng qua làm người, phải học được cách diễn kịch, đang lúc Diệp Lăng nhăn nhó uống một ngụm nhỏ, Ninh Quốc Cường đột nhiên nói chuyện.
"Tiểu Diệp, cậu nói thật cho đại gia biết, cậu lên giường với con gái tôi chưa?"
Phốc, Diệp Lăng phun ra một ngụm rượu, khắp mặt Ninh Quốc Cường đều là rượu.
Toàn bộ bàn ăn đều yên tĩnh như đã chết, trong lòng Diệp Lăng cũng run lên, mình cũng quá trâu đi, toàn bộ thành phố Đông Hải ai dám phun rượu lên mặt Ninh sở trưởng?
"Không có việc gì, không có việc gì, cậu nói đi, rốt cuộc có lên hay không." Ninh Quốc Cường cố nén lửa giận trong lòng cười nói, vừa cười vừa lau mặt.
Diệp Lăng nuốt nước miếng một cái, nhìn Ninh Ngọc San: "Rốt cuộc là lên hay không...."
"Lên hay không lên trong lòng anh còn không biết sao." Mặt Ninh Ngọc San có phần đỏ bừng.
Diệp Lăng có chút ngây người, đây rốt cuộc là nói lên hay không lên... Vấn đề này hắn cũng không dám nói lung tung đâu, không thấy Ninh đại sở trưởng đang sờ soạng súng lục trong tay sao.
Tay Ninh Quốc Cường lặng lẽ đặt lên khẩu súng lục, nở nụ cười hỏi: "Đến cùng là có lên hay không?."