Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 190 - Chương 190: Bản Thân Anh Còn Không Biết Có Ý Gì Sao?

Chương 190: Bản thân anh còn không biết có ý gì sao?

Một nhà mấy người đều nhìn Diệp Lăng, thần sắc khác nhau.

Diệp Lăng xấu hổ cười, chỉ vào Ninh Quốc Cường nói: "Có hay không trong lòng bác vẫn chưa đoán ra sao?"

Ninh Quốc Cường nhất thời tắt nghẽn, há to miệng, trong mắt đều là vẻ không thể tin được: "Tôi là hỏi cậu có lên hay không, cái gì gọi là trong lòng tôi có đoán được không."

Lý Xuân Ngọc cũng liên tục gật đầu, chẳng qua theo bà nhìn thấy, chắc con gái đã lên giường với Diệp Lăng rồi, nếu không ngày đó mình và Ninh Quốc Cường nhìn thấy là gì?

Nhưng như vậy lại quá điên cuồng, chủ động như vậy, tình cảm mãnh liệt như vậy, cả đời lão đầu tử này cũng chưa từng điên cuồng như vậy đâu.

Nghĩ tới đây Lý Xuân Ngọc còn liếc mắt nhìn Ninh Quốc Cường cảm thán thực sâu, tuổi trẻ thật tốt.

Ninh Quốc Cường cắn răng, nắm thật chặt khẩu súng trong tay, tròng mắt đều trắng rồi.

Diệp Lăng nhìn thấy súng lục đen bóng kia, đũng quần cũng ươn ướt rồi, chỉ có thể hì hì nhếch miệng cười: "Ngọc San, đến cùng là có hay không."

"Có hay không trong lòng anh cũng không cân nhắc được sao!" Ninh Ngọc San nhất thời đập bàn quát. Người này cũng thật là, dây dưa vấn đề này có ý nghĩa gì sao, dù gì người ta cũng là cô gái chưa chồng.

Trong lòng Diệp Lăng có quyết định cuối cùng, xem ra là không có, mà trong lòng Ninh Quốc Cường cũng đã cân nhắc, xem ra chắc là có. Nếu không cảnh ngày đó mình thấy nên giải thích như thế nào.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, gật đầu, hình như có cùng ý nghĩ. Thực ra ngay cả rắm cũng không bằng, ý tưởng khác nhau, hoàn toàn khác nhau.

"Được rồi, vấn đề này liền kết thúc đi, như vậy tôi muốn hỏi, cậu chuẩn bị làm sao bồi thường con gái của tôi?" Tay Ninh Quốc Cường rời khỏi khẩu súng lục, khẽ cười nói.

Diệp Lăng nhất thời ngây người, có ý gì, không lên cũng phải bồi thường?

"Bác trai này, kết quả này còn cần phải bồi thường sao?" Diệp Lăng nuốt nước miếng một cái, cái này chẳng lẽ là dùng quyền làm việc tư?

Ninh Quốc Cường nhất thời trừng mắt: "Thế nào? Cậu không muốn bồi thường sao?"

Diệp Lăng vội vàng gật đầu: "Suy nghĩ một chút, bác nói đi, muốn bao nhiêu tiền!"

Lòng Diệp Lăng đang rỉ máu, nếu không phải Ninh Quốc Cường ngồi ở vị trí cao, thậm chí hắn còn hoài nghi lão gia hỏa này đang chơi trò tiên nhân nhảy múa với mình đây, ăn một bữa cơm cũng phải trả tiền?

"Tiền? Lão tử không lấy tiền. Tôi hỏi cậu chuẩn bị bồi thường cho con gái tôi như thế nào!" Ninh Quốc Cường cắn răng nói, sao tên gia hỏa này lại không có mắt nhìn như vậy, còn không hiểu ý trong này sao?

Một bên Lý Xuân Ngọc cũng vội vàng vỗ Ninh Quốc Cường, ý bảo ông đừng nóng vội, sau đó chính mình cũng tận tình khuyên bảo: "Diệp Lăng, cậu nói xem con gái của tôi cũng là một hoàng hoa khuê nữ, tối thiểu cậu cũng nên chịu trách nhiệm chứ?"

Ninh gia có một đứa con gái như vậy, tuy không thể nói là nâng ở trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, nhưng cũng tuyệt đối là hòn ngọc quý trên tay, Lý Xuân Ngọc còn thực nhớ được một câu thơ nổi tiếng kia.

Tôi gieo xuống một hạt giống, rốt cục nó lớn thành cây, lại bị người nâng tay chém xuống mang đi, ngay cả 100 đồng cũng không cho chúng tôi.

"Bác gái, con xin thề, lần kia là do Ngọc San dùng sức mạnh với con, con cũng là người bị hại, huống chi chúng con còn chưa có..." Diệp Lăng hình như hiểu được là hai người đang hiểu lầm, liền vội vàng giải thích.

Ninh Quốc Cường trực tiếp xua tay: "Không nên giải thích, bất kể như thế nào, cậu cũng đã làm bẩn con gái trong sáng của tôi, dĩ nhiên, Ngọc San dùng sức mạnh với cậu là chuyện đúng đắn, tướng môn Hổ Nữ mà, cuối cùng vẫn phải chủ động."

Đầu Ninh Ngọc San sắp cúi xuống đụng đến ngực rồi, không dám ngẩng đầu lên, cha mình cũng quá cởi mở đi.

"Bác trai, người xem 10 vạn đồng?" Diệp Lăng cắn răng, mình bị người ta cường, còn bị đòi tiền bồi thường, cái này không phải là giả vờ bị xe tông sao?

Sắc mặt Ninh Quốc Cường nhất thời tái nhợt: "10 vạn đồng? Cậu cho ăn xin à? Con gái của Ninh Quốc Cường tôi, có cho tôi 10 triệu tôi cũng không bán!"

Diệp Lăng nhất thời thở dài một hơi: "Nói như vậy thì quá tốt rồi, con đây cũng không có mười triệu, cũng không có 100 triệu, bác trai xem rồi thì làm đi"

"Anh không phải nói anh có tài sản mười mấy tỷ sao?" Ninh Ngọc San đột nhiên nói một câu.

Diệp Lăng trợn to hai mắt: "Ninh Ngọc San, thực sự là cô mời tôi đến ăn cơm? Chứ không phải là bắt cóc tống tiền chứ?"

"Cậu còn nói bậy một câu nữa, tôi bắn chết cậu!" Ninh Quốc Cường rống to hơn, sau đó vỗ khẩu súng lục trên bàn.

Diệp Lăng cũng gằm mặt xuống: "Bác trai, bác không phải chỉ dựa vào cây súng này sống chứ?"

"Tôi cho cậu hai lựa chọn, thứ nhất là cưới con gái của tôi, Ninh Quốc Cường tôi xem như là xui xẻo tám kiếp, mới có người con rể như cậu!"

"Thứ hai là kết nghĩa anh em với lão tử, về sau cậu chính là chú hai của Ngọc San, nếu như còn dám sinh ra ý niệm gì với con gái tôi, đừng trách đại ca này lòng dạ ác độc!"

Ninh Quốc Cường cười lạnh, sau đó chỉ vào Diệp Lăng: "Tôi cho cậu biết, tôi vẫn chưa coi trọng cậu đâu, cậu xem dáng vẻ lười nhác của cậu đi, ngồi thẳng lưng lên cho lão tử, cậu là đàn ông!"

"Phải! Con là đàn ông!" Diệp Lăng vội vàng ngồi thẳng lên, giống như là đang cổ vũ chính mình.

Một bên Lý Xuân Ngọc và Ninh Ngọc San đều trừng lớn con mắt, lão gia tử nhà mình là đang đánh chủ ý gì, muốn kết nghĩa anh em với Diệp Lăng?

"Vậy bác trai à, có thể không chọn hay không?" Diệp Lăng muốn ngu rồi, đây là muốn làm gì, bức hôn sao?

Ninh Quốc Cường còn chưa lên tiếng, Ninh Ngọc San cũng nóng nảy: "Diệp Lăng, anh nói lời này có ý gì! Tôi không xứng với anh sao!"

Diệp Lăng sững sờ, Ninh Ngọc San đây là như thế nào?

Hiện tại Diệp Lăng chỉ cảm thấy đầu có chút mê mang, hắn có chút hoài nghi Ninh Ngọc San có phải bắt mình không ăn mà đổ vỏ hay không?

"Đúng vậy! Con gái của Ninh Quốc Cường tôi không xứng với cậu sao?" Ninh Quốc Cường rống to hơn.

Một bên Ninh Ngọc San vỗ bàn một cái đứng lên: "Cha câm miệng! Diệp Lăng, tôi hỏi anh, Ninh Ngọc San tôi không xứng với anh sao?"

Ninh Quốc Cường sững sờ, cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Diệp Lăng còn chưa nghĩ ra mình nên trả lời như thế nào thì Ninh Ngọc San vậy mà xách cổ áo của Diệp Lăng kéo lên phòng ở lầu hai. Diệp Lăng cứ như vậy không hiểu bị mạnh mẽ kéo vào phòng.

Phanh, cửa phòng bị gắt gao đóng lại, Ninh Quốc Cường và Lý Xuân Ngọc không hiểu gì cả, con gái mình đây là muốn làm gì?

"Lão bà tử này, Ngọc San sẽ không làm ra chuyện không lý trí chứ?" Ninh Quốc Cường xấu hổ cười.

Lý Xuân Ngọc cũng gật đầu: "Tôi nghĩ là nhất định đó, đứa bé Diệp Lăng này sợ rằng gặp phải tai ương rồi."

Ninh Quốc Cường vỗ trán một cái: "Vậy chúng ta đây tính là cái gì, cường đoạt dân nam?"

Đánh chết Ninh Quốc Cường cũng sẽ không tin, một ngày nào ông vậy mà cũng trở thành đồng lõa?

Trong phòng, hai tròng mắt của Ninh Ngọc San rưng rưng: "Vì sao anh lại đối với tôi như vậy, tôi có chỗ nào kém hơn các cô ấy, anh chán ghét tôi như vậy sao?"

"Ngọc San, cô hiểu lầm, tôi thật không có ý này!" Diệp Lăng nhìn dáng vẻ rơi nước mắt như mưa của Ninh Ngọc San không đành lòng nói.

Ninh Ngọc San cắn răng: "Không có ý này là có ý gì?"

"Ý gì chính cô còn không biết sao?" Diệp Lăng nở một nụ cười đẹp trai nói.

Đột nhiên, thân hình Diệp Lăng run lên, tròng mắt Ninh Ngọc San vậy mà đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi.

Kháo cái này không phải là muốn giết mình chứ?

"Cởi quần áo ra cho lão nương!" Ninh Ngọc San cười lạnh nói.

Diệp Lăng lùi lại mấy bước, xấu hổ cười nói: "Có ý gì."

"Có ý gì bản thân anh còn không biết sao?" Ninh Ngọc San vừa nói chuyện, vừa đi tới chỗ Diệp Lăng.

Nhóm dịch: Thiên Thiên

Bình Luận (0)
Comment