Thiên Cơ Phái đã có lịch sử khoảng hàng nghìn năm, từng xuất hiện rất nhiều người tài giỏi, thậm chí ngay cả Quốc Sư cũng đã từng xuất hiện.
Trong đó, nổi tiếng nhất chính là Đường Triều, Viên Thiên Cương, tổ sư Lý Thuần Phong, họ đều là những tông sư tiêu biểu trong lịch sử Thiên Cơ Phái.
Nhưng đến thời điểm hiện tại, môn phái này đã bắt đầu mai danh ẩn tích, chẳng qua Diệp Lăng biết, môn phái này vẫn rất có tiếng nói, hơn nữa uy danh cũng rất hiển hách trong giới Tu Chân.
Diệp Lăng không ngờ anh họ của Ninh Ngọc San lại là đệ tử của Thiên Cơ Phái, nếu quả đúng là như vậy, vậy thì lời nói của hắn ta rất có khả năng sẽ biến thành sự thật.
“Thiên Hạo, việc này rất phức tạp, cháu tuyệt đối không nên nhúng tay vào, nếu như cháu xảy ra chuyện, dượng không biết phải ăn nói sao với cha mẹ của cháu nữa.” Sắc mặt Ninh Quốc Cường hơi lộ ra có hơi ngưng trọng.
Sự việc lần này có liên quan đến rất nhiều quan chức cấp cao của thành phố Đông Hải, Cục Dị Năng cũng đã bắt đầu hành động, phòng ngừa một số việc đột nhiên phát sinh, tránh việc tài sản của nhân dân và quốc gia bị kẻ ngoài uy hiếp.
Lý Thiên Hạo không nói gì, tuy nhiên thần sắc có chút nghiêm nghị: “Tuy nhiên ngày hôm qua cháu có quan sát thiên tượng, có Tử Tinh Đông Thăng, là quẻ đại cát, nhất định có thể chuyển nguy thành an, bình an vô sự, đây có lẽ là một chuyện tốt đối với Hoa Hạ.”
Ninh Quốc Cường sững sờ, chuyện tốt? Tên nhóc này bị nóng đầu rồi hay sao.
“Đe dọa bằng vũ lực!” Diệp Lăng hời hợt nói.
Ninh Quốc Cường suy tư một chút, gật đầu, ông ta hiểu ý của Lý Thiên Hạo, lúc này chỉ cần thế lực dị năng của nước ngoài bại trận ở thành phố Đông Hải, đó chính là việc tốt đối với quốc gia.
“Được rồi được rồi, cút đi, lão tử cần nghỉ ngơi.” Ninh Quốc Cường thở dài, khoát tay, đuổi khách.
Ba người gật đầu, sau khi ra khỏi cửa, ngồi vào xe của Ninh Ngọc San, Diệp Lăng nhìn Lý Thiên Hạo cười nói: “Anh họ, nghe nói môn phái của các anh ngoài xem Thiên Tượng đoán Hung Cát, còn có thể bói đoán vận mệnh, anh tính giúp em một quẻ, xem vận đào hoa của em có nhiều hay không.”
Mặt Ninh Ngọc San đen lại: “Xem cái rắm, mấy người trong nhà của anh kia còn chưa đủ để chúng minh vận đào hoa của anh hay sao?”
“Nếu như anh họ tính ra anh là Thiên Sát Cô Tinh, em nhất định dùng súng bắn chết tên Thần Côn này!”
Lý Thiên Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sáng ngời: “Em họ, anh nói cho em biết a, một người đàn ông có nhiều phụ nữ, không có nghĩa anh ta không phải là Thiên Sát Cô Tinh, nếu như những người phụ nữ này đều chết hết, vậy anh ta còn không phải là Thiên Sát Cô Tinh sao?”
“Anh là đồ Thần Côn lừa đảo, miệng chó không nhả ra ngà voi, vợ của anh mới chết hết đó.” Diệp Lăng cắn răng nói.
Lý Thiên Hạo nhìn gương chiếu hậu, nghiêm túc nói: “Em rể à, anh họ nói cho cậu biết, anh là kẻ độc thân, anh ngũ tệ tam khuyết, Đạo Gia anh mới thật sự là Thiên Sát Cô Tinh.”
“Ngũ tệ tam khuyết cái rắm, chẳng qua vì anh có thể nhìn thấy thiên cơ, nên ông trời mới trừng phạt anh một chút thôi, nếu là tôi, cho ông ta mượn ba nghìn lá gan ông ta cũng không dám khiến ông đây ngũ tệ tam khuyết!”
Diệp Lăng kiêu ngạo nói, hắn là ai cơ chứ, lúc trước chỉ cần một ngón tay của hắn cũng đủ để phá hủy một tinh cầu, một Trái Đất nho nhỏ, cũng dám phong bế ngũ tệ tam khuyết của hắn.
Lý Thiên Hạo khinh bỉ cười, hắn ta đã gặp qua nhiều kẻ kiêu ngạo, tuy nhiên lại chưa gặp qua ai điên cuồng như tên này, dám coi thường thiên ý?
Đột nhiên, thần sắc Diệp Lăng cứng lại, đôi mắt nhìn chòng chọc Lý Thiên Hạo: “Anh muốn chết hả?”
Ninh Ngọc San cũng có chút mê mang, Diệp Lăng nói lời này là có ý gì, không đợi cô ta lên tiếng hỏi, Lý Thiên Hạo ở phía sau đã phun ra một ngụm máu tươi, kêu lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt, trong mắt chứa đầy hoảng sợ.
“Không thể nào! Cậu rốt cuộc là ai! Vì sao tôi không thể nhìn rõ được vận mệnh của cậu!” Lý Thiên Hạo vô cùng hoảng sợ nói, khuôn mặt biến sắc.
Đạo Thuật nhìn thấu của Thiên Cơ Phái là độc nhất vô nhị ở Hoa Hạ, thủ đoạn kì diệu thần bí khó lường, thậm chí có cường giả trong Thiên Cơ Phái còn tính ra được sự hưng thịnh của một triều đại.
Nhưng hiện tại ngay cả vận mệnh của một người cũng không tính ra được, thậm chí còn bị phản phệ, nếu không phải Lý Thiên Hạo nhanh chóng thu hồi tinh thần lực, sợ rằng hiện tại hắn ta đã biến thành một kẻ ngốc.
“Nếu anh không sợ chết thì cứ tiếp tục tìm cách tính ra số mạng của tôi đi, đừng nói là anh, cho dù lão tổ Lý Thuần Phong của anh đích thân đến, ông đây cũng sẽ đứng yên để cho ông ta bày trận pháp, nhưng tôi dám khẳng định ông ta cũng sẽ không tính ra.” Diệp Lăng lạnh nhạt nói.
Hắn là ai chứ, đã từng là Cửu Kiếp Tiên Đế, ở Phượng Hoàng Thiên Kiếp rơi xuống đây, trọng sinh đến Trái Đất, cũng đã xem như trái với thiên cơ rồi, có thể tiếp tục sống tiếp đã coi như là một cái Bug.
Các người muốn một người bình thường đi tính số mệnh của Bug?
Thôi bỏ đi, tôi sợ mệt chết hắn ta, cho dù không chết vì mệt cũng sẽ chết vì tức, bởi vì hắn chưa bao giờ làm theo lẽ thường.
“Cậu là người của Tiên Giới!” Lý Thiên Hạo đột nhiên nói, sau khi Ninh Ngọc San nghe được câu đó lập tức cười ha ha, trong não của vị anh họ này thật sự chứa bã đậu hay sao?
Gì mà Tiên Giới, Thần Giới ở đây, bình thường rằng hắn ta cũng hay nói nhảm, nhưng cũng không có nghiêm trọng như hôm nay.
Mà Diệp Lăng ngồi bên cạnh Lý Thiên Hạo lại cười lạnh một tiếng: “Tôi đang suy nghĩ có nên giết người diệt khẩu hay không đây!”
Sát ý trong giọng nói nhiều đến mức ngay cả Ninh Ngọc San đều cảm giác được, mà Lý Thiên Hạo ngồi đối diện với Diệp Lăng thì sao có thể chịu nổi.
“Ai ai! Tôi là anh họ của cậu, anh họ a! Lúc nãy tôi vừa đánh rắm, cậu nghe được gì rồi sao? Cậu không nghe được đúng không?”
“Không tin cậu nghe thêm lần nữa, cạch.”
“Nghe đi, cạch, là tiếng rắm, đúng không!”
Lý Thiên Hạo vội vàng xua tay, khuôn mặt đầy sợ hãi, đùa gì thế, nếu như tên yêu nghiệt này thật sự muốn giết mình, đừng nói mình chỉ là một truyền nhân nho nhỏ của Thiên Cơ Phái, cho dù môn chủ đến đây, chỉ sợ cũng cứu không được hắn ta.
“Diệp Lăng! Anh... Anh sao vậy?” Ninh Ngọc San nuốt nước miếng, cô ta cảm thấy có gì đó hơi bất ổn.
Diệp Lăng hít một hơi thật sâu, lắc đầu: “Dừng xe, anh có việc muốn nói với em.”
Ninh Ngọc San dừng xe lại, Diệp Lăng chỉ vào Lý Thiên Hạo, nói: “Anh họ của em nói đúng, anh đúng là Tu Luyện Giả, thậm chí có thể gọi Tu Tiên Giả.”
“Chẳng qua cảnh giới của anh còn thấp, nhưng cũng đã gần giống với những người trong thần thoại cổ đại kia.”
“Đám Trầm Nguyệt Tâm cũng đã bước vào cảnh giới tu chân rồi, vào ngày thứ hai sau khi anh rời quán cà phê kia, cả bọn họ đều đã Tẩy Kinh Phạt Tủy, không bao lâu nữa bọn họ cũng sẽ trở thành Tu Chân Giả.”
“Mà anh ta vừa rồi muốn tính mệnh cách của anh, nhưng đã bị linh lực của anh cản trở, sau đó bị phản phệ, nếu như anh ta chậm một chút thì hiện tại anh ta đã thành một người ngu ngốc rồi, toàn bộ đại não đều sẽ bị cắn nát.”
Ninh Ngọc San vô cùng khiếp sợ, xấu hổ cười, đây quả là chuyện cười a, làm sao có thể có Tu Luyện Giả thật cơ chứ.
“Cậu vốn dĩ là Tiên Nhân, chẳng qua là Ứng Kiếp Tiên Nhân, cậu không cần phải phủ nhận, quẻ bói toán của tôi nhất định không thể sai!” Lý Thiên Hạo ngưng trọng nói.
Diệp Lăng cười nhạt: “Có vẻ như anh thật sự muốn bị tôi làm thịt a."