Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 192 - Chương 192: Thiên Cơ Phái.

Chương 192: Thiên Cơ Phái.

Lúc từ phòng đi ra lần nữa, sắc mặt Ninh Quốc Cường đã trở nên trắng bệch, hai chân run rẩy.

Lý Xuân Ngọc đi phía sau lại rất vui vẻ, cả người đều rất phấn chấn, nhan sắc cũng có chút sinh động hơn.

“Mẹ nó, đây là Hắc Sơn Lão Yêu hay là Hấp Tinh Đại Pháp vậy, tại sao tôi lại có cảm giác mình vừa già đi mười tuổi, còn bà dường như trẻ thêm vài tuổi vậy nhỉ.” Ninh Quốc Cường run rẩy nói.

Ngay lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, đông đông đông, có chút gấp gáp.

Lý Xuân Ngọc nhìn chút Ninh Quốc Cường, sau đó nhìn lầu hai, ý tứ rất rõ ràng, làm sao bây giờ, mở hay không mở?

Cũng ngay lúc này, Diệp Lăng từ trên lầu hai đi xuống, tinh thần phấn chấn, Ninh Ngọc San đi ở phía sau có hơi xấu hổ cúi đầu.

Ninh Quốc Cường thở dài một hơi, lắc đầu: “Ai, quả nhiên tôi đã già rồi, sức lực không còn như bọn trai trẻ nữa.”

“Chẳng qua bọn nhóc này lại không biết trân trọng điều đó, đến khi già rồi thì lại ân hận, đợi qua ngày hôm nay tôi nhất định phải nói với Ngọc San, nhất định phải vắt kiệt sức tên nhóc kia, để tránh tên nhóc đó chạy ra bên ngoài tìm hoa thơm cỏ lạ” Ninh Quốc Cường cắn răng, hôm nay ông ta thảm bại đến như vậy đều là do một tay Diệp Lăng gây ra.

Lý Xuân Ngọc thấy vậy liền đi ra mở cửa, đứng ngoài cửa là một người đàn ông, cao khoảng một mét tám, dáng người có hơi đô con, vẻ mặt xán lạn, mang một cặp mắt kính, chẳng qua đôi mắt có hơi gian tà, hai con mắt thường xuyên liếc nhìn mọi thứ ở xung quanh.

“Thiên Hạo tới a.” Lý Xuân Ngọc nhìn thấy hắn ta liền lập tức nở nụ cười.

Người đến chính là Lý Thiên Hạo, con của anh cả Lý Xuân Ngọc, quan hệ giữa hai nhà cũng rất thân thiết, Lý Xuân Ngọc và Ninh Quốc Cường cũng rất quan tâm hắn ta.

“Cháu chào cô, dượng đâu rồi ạ?” Lý Thiên Hạo nở nụ cười xán lạn, con mắt liếc nhìn xung quanh.

Ngón tay Lý Xuân Ngọc chỉ về phía sau, Ninh Quốc Cường đang ngồi cách chỗ hai người bọn họ khoảng hai mét: “Thấy chưa, ông ấy ngồi ở đằng kia kìa.”

Lý Thiên Hạo gật đầu: “Ai nha, dượng chọn vị trí ngồi thật bí mật nha, suýt chút nữa cháu không tìm thấy dượng rồi.”

Ninh Quốc Cường thở dài, ngay từ lúc sinh ra thằng nhóc này đã mắc chứng mắt lé, nếu nó có thể nhìn một lần đã tìm thấy mình thì mới là chuyện lạ.

Lý Thiên Hạo đi thẳng đến, ngồi cách Ninh Quốc Cường khoảng một mét, nhìn vào khoảng trống cười nói: “Dượng ơi, sao cháu cảm thấy hôm nay tâm trạng của dượng không được tốt lắm nhỉ?”

Ninh Quốc Cường tức giận, Diệp Lăng đang đứng trên lầu hai cũng tò mò nhìn xuống, mẹ kiếp, đây quả là một việc kì lạ, ngồi trên ghế nói chuyện với không khí?

“Đừng đoán mò, đó là anh họ Lý Thiên Hạo của em, mắt anh ấy từ nhỏ đã bị lé, nhưng nhân cách lại rất tốt, chẳng qua anh ấy có hơi nghi thần nghi quỷ, luôn nói bản thân có năng lực đặc biệt, có thể tu luyện pháp thuật.” Ninh Ngọc San bĩu môi nói.

Sau tức hai người đi xuống cầu thang, Diệp Lăng vừa đi xuống, Lý Thiên Hạo lập tức đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng.

“Xin hỏi vị cao nhân nào đang ở đây vậy, mau xuất hiện đi!” Lý Thiên Hạo đứng yên tại chỗ, nhìn về phía khoảng không bên phải Diệp Lăng nói.

Diệp Lăng có chút ngẩn ra, Lý Xuân Ngọc vội vàng giải thích: “Không sao đâu cháu, ngày thường Thiên Hạo vẫn hay phát bệnh như vậy, hơn nữa mắt nõ cũng có chút lé, nhưng nhân phẩm lại rất tốt.”

“Không sao, cháu có thể nhìn ra được vị đại ca này có hơi kì quái.” Diệp Lăng thân mật cười.

Nhưng sắc mặt Lý Thiên Hạo vẫn rất ngưng trọng: “Cậu là yêu nghiệt phương nào, vừa rồi tôi còn cảm thấy tinh thần của dượng có hơi uể oải, có phải chính cậu đã hút mất tinh khí của dượng không?”

“Bần đạo đang ở đây, cậu còn không mau hiện nguyên hình, nếu còn lẩn trốn, đừng trách bần đạo không khách khí!”

Lý Thiên Hạo vừa nói vừa giơ tay lên, bỗng nhiên Ninh Quốc Cường đánh một cái lên đầu hắn ta, chửi ầm lên.

“Cậu là tên khốn kiếp, nói nhiều như thế làm gì, ai nói tinh thần ông đây uể oải hả? Ông đây rất khỏe, có tin ông đây dùng một đấm đánh chết cậu không? Đừng có ở đây nói lời mê hoặc người khác, gì mà yêu nghiệt gì mà tu đạo, còn nói lung tung nữa thì cút ngay cho ông!”

Sắc mặt Ninh Quốc Cường đỏ bừng nói, không nghĩ tới, tình trạng của bản thân không bị vợ và con rể nhìn ra, nhưng lại bị một đứa mắt lé nhìn ra, thật xấu hổ, thật mất mặt.

Vẻ mặt Diệp Lăng cũng có chút ngưng trọng, rõ ràng tên này không hề có chút linh lực dao động nào, nhưng nhìn hắn ta lại không giống như đang nói bậy, thật quỷ dị.

“Được rồi Lão Ninh, ông cũng biết đứa nhỏ này hay nói những lời vô dụng như thế mà, ông tranh chấp với nó làm chi.” Lý Xuân Ngọc vội vàng khuyên nhủ.

Lý Thiên Hạo lộ vẻ ủy khuất, khóe miệng co giật: “Dượng, con không nói bậy, con thật sự cảm nhận được một dòng linh lực đang dao động ở bên cạnh, nhưng con lại không nhìn thấy người.”

“Cậu nhìn thấy được mới là lạ, cậu nhìn về phía bên phải một chút xem, đó là cái gì!” Ninh Quốc Cường mắng.

Một tên mắt lé nói người mà hắn không nhìn thấy đó chính là yêu nghiệt, cậu đang đùa với ông đây đó hả?

“Ai nha, em họ, cái cậu đang đứng bên cạnh em là ai vậy?” Lý Thiên Hạo xoay người, nhìn thấy Ninh Ngọc San đang đứng ở bên phải thì ngượng ngùng nói.

Ninh Ngọc San khẽ mỉm cười: “Đây là Diệp Lăng, bạn trai của em.”

“Xin chào Diệp Lăng, tôi là anh họ của Ngọc San, Lý Thiên Hạo, lần đầu gặp mặt, nếu có gì mạo phạm mong rằng cậu sẽ tha thứ.” Lý Thiên Hạo nở nụ cười xán lạn, vươn tay ra.

Diệp Lăng cũng cười vươn tay, nhưng hắn lại phát hiện, tay của Lý Thiên Hạo đang nắm lấy không khí đu đua, hơn nữa miệng còn liên tục nói lời chào hỏi.

Nhưng Diệp Lăng lập tức bình thường trở lại, người bị mắt lé, đây cũng là việc có thể lí giải, thế nhưng Diệp Lăng nghĩ, không chỉ đầu óc hắn ta có vấn đề, mà đôi mắt cũng có vấn đề nữa.

“Được rồi Thiên Hạo, hôm nay cháu đến đây có việc gì không?” Lý Xuân Ngọc nhẹ giọng hỏi.

Sắc mặt Lý Thiên Hạo ngưng trọng: “Cháu tới tìm dượng có chút việc.”

“Có chuyện gì, mau nói đi.” Ninh Quốc Cường gắp một đũa thức ăn, tức giận nói.

“Vài ngày trước cháu có quan sát sao trên trời, bói ra một quẻ, quẻ này rất bất thường, sắp tới thành phố Đông Hải nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn, hơn nữa còn có Tà Tinh từ phía tây tiến vào, tuyệt đối có liên quan đến thế lực dị năng ở nước ngoài, cháu mong dượng nên sớm chuẩn bị, nếu không đến lúc đó, chỉ sợ tình hình sẽ trở nên hỗn loạn.” Lý Thiên Hạo ngưng trọng nói.

Diệp Lăng ngẩn người, tên nhóc này, Tà Tinh ở phía tây gia nhập vào, đây không phải là đang ám chỉ thế lực dị năng của đám người phương Tây kia sao.

Ninh Quốc Cường cũng ngẩn người, đây là cơ mật, toàn bộ thành phố Đông Hải cũng chỉ có cấp lãnh đạo mới có tư cách biết chuyện này, những cũng có rất ít người, tên nhóc này sao lại biết được chuyện này nhỉ.

“Ai nói cho cháu biết?” Ninh Quốc Cường có phần khó tin hỏi.

Lý Thiên Hạo lắc đầu: “Dượng, là cháu tự tính ra, không phải cháu đã nói với dượng rồi sao, cháu là truyền nhân của Thiên Cơ Phái, cháu có thể tự tính ra.”

Vẻ mặt Ninh Quốc Cường tỏ ra khinh thường, gì mà Thiên Cơ Phái, chưa từng nghe qua, ông ta chỉ biết Điền Cơ ( chim bìm bịp ) Phái.

Nhưng Diệp Lăng lại trở nên nghiêm túc, đương nhiên hắn đã từng nghe qua Thiên Cơ Phái, Táng Hoa và Trầm Nguyệt Tâm đã từng nhắc đến cái tên này, hơn nữa Thiên Cơ Phái này còn có lai lịch không nhỏ.

Thiên Cơ Phái có nguồn gốc từ tỉnh Thương Khâu Hỏa Thần Đài của Trung Nguyên, đệ tử của môn phái này hầu như đều là người khuyết tật, nhưng ở khía cạnh Đạo Thuật, ai nấy cũng đều có thiên phú kinh người.

Bình Luận (0)
Comment