Lý Thiên Hạo khóc không ra nước mắt, tại sao hắn ta lại gặp phải một tên vô lại như thế này chứ, cậu ta rõ ràng là Tiên Nhân a.
Tiên Nhân không phải nên tung hoành Cửu Thiên, quang minh chính đại, là một chính nhân quân tử sao?
Diệp Lăng dường như nhìn thấu nghi hoặc của Lý Thiên Hạo, cười khinh thường: “Đừng nên nghĩ Tiên Giới tốt đẹp, nơi đó và xã hội này đều giống như nhau, tập hợp đủ loại người.”
“Có vô số loài chim trong một cánh rừng lớn, trăm loại gạo dưỡng trăm loại người, về mặt này có lẽ Sư Tổ của anh hiểu rất rõ.”
Lý Thiên Hạo sững sờ, có chút kinh hỉ: “Em rể, cậu từng gặp Sư Tổ của tôi rồi sao?”
“Lúc Lý Thuần Phong mới lên Tiên Giới thì đã bị một tên lừa đảo lừa gạt đến mức chỉ còn lại một cái quần đùi, nếu không phải ông đây cứu giúp ông ta, ông ta đã sớm chết cóng ở Tiên Giới rồi.” Diệp Lăng lắc đầu.
Lý Thuần Phong chỉ còn lại một cái quần đùi?
Hình ảnh quá đẹp mắt, Lý Thiên Hạo thật không dám tưởng tượng, hắn ta nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến Sư Tổ của hắn ta sẽ gặp phải sự việc như vậy.
“Vậy hiện tại Sư Tổ của tôi sống có tốt không?” Lý Thiên Hạo khẩn trương hỏi.
Diệp Lăng gật đầu: “Cũng không tệ lắm, vẫn như trước đây, xem bói xem mệnh, bói cát hung cho một số Tiên Nhân, hoặc nói cho những Tiên Nhân biết lúc đi vào những di tích thì nên bày trận pháp gì, nên dùng những chiêu thức nào.”
“Tôi biết mà! Sư Tổ của Thiên Cơ Phái tôi dù đi đến đâu cũng đều là Nhân Trung Chân Long, tài năng không bao giờ bị vùi lấp! Hơn nữa sau khi Sư Tổ thành Tiên, lời nguyền ngũ tệ tam khuyết nhất định đã bị phá bỏ, số mạng vô tận!” Lý Thiên Hạo tự hào nói.
Khi mỗi người nhắc đến Sư Tổ của mình, bọn họ đều sẽ rất tự hào, không ai sẽ đi bôi nhọ Sư Tổ của mình cả.
Điểm này giống như việc các Vương hầu ở cổ đại xem trọng huyết mạch, giống như Lưu Hoàng Thúc Lưu Bị, là một người bán giầy rơm, nhưng lại dùng thân phận Trung Sơn Tĩnh Vương Huyền Tôn để lừa dối, đánh bại Thục Quốc, dẹp yên ba nước.
Nhưng nếu trước đó ông ta dám dùng thân phận người bán giày đi chiêu mộ anh hùng hảo hán, chỉ sợ rằng không chết cũng thành tàn phế, đây chính là thân phận.
“Chân Long cái rắm, để ông ta canh cổng cho ông đây, ông đây còn chê tu vi của ông ta thấp, gì mà Chân Long chứ.” Diệp Lăng bĩu môi.
Đây là sự thật, Cửu Kiếp Tiên Đế là một trong những chúa tể đứng đầu Tiên Giới, để có đủ tư cách canh giữ cổng lớn của Diệp Lăng, tu vi nhất định phải đạt đến Đại La Kim Tiên, còn Tiên Nhân bình thường căn bản không có tư cách này.
Lý Thiên Hạo cắn răng: “Nếu cậu còn dám bôi nhọ Sư Tổ của tôi, Đạo Gia tôi liền liều mạng với cậu!”
“Liều mạng? Ông đây chỉ cần dùng một ngón tay thôi cũng đủ để bóp chết anh, anh liều mạng với tôi cái rắm?” Diệp Lăng khinh thường cười.
Ninh Ngọc San nhìn hai người cãi nhau, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, hai người nhường nhau một câu đi, dù sao cũng là người một nhà, bình tĩnh nói chuyện.”
“Tôi giúp cậu tìm ra 36 nhánh Long Mạch, cậu giúp tôi giết một người!” Lý Thiên Hạo nghiêm túc nói.
Diệp Lăng trừng mắt, ý bảo hắn ta nói tiếp.
“Cơ Vô Mệnh, một trong những Động Chủ của 36 Động Thiên, sư phụ tôi chết trong tay hắn, thực lực của tôi không đủ, không biết đến ngày nào mới có thể báo được thù, cho nên tôi muốn nhờ cậu giết hắn!” Lý Thiên Hạo cắn răng nói, trong mắt thoáng hiện lên nước mắt.
Diệp Lăng gật đầu: “Ông đây còn tưởng chuyện gì lớn, cho dù anh không nói, đợi đến khi ông đây đi đến lấy Long Mạch, bọn tôi cũng sẽ phải đối đầu nhau, anh yên tâm, ông đây nhất định sẽ giết hắn giùm anh!”
“Cậu thề đi!” Lý Thiên Hạo cắn răng nói.
Diệp Lăng trợn to mắt: “Anh không tin tôi? Tôi đường đường Tiên Đế, một lời nói ra thiên hạ nghe lệnh, nói được làm được, anh vậy mà lại nghi ngờ tôi!”
“Bản Tiên Đế hiệu là Tiểu Lang quân, từ trước tới giờ không lừa dối bất luận kẻ nào, vẫn luôn làm việc theo lương tâm, từng nhận được hơn năm mươi huy chương vàng chứng nhận, anh vậy mà dám hoài nghi tôi!”
Mí mắt Ninh Ngọc San giật giật: “Này Diệp Lăng, anh cũng vừa phải thôi, đừng khoa trương quá, anh không biết xấu hổ sao?”
“Tôi cũng xấu hổ thay cậu, từ nhỏ tôi cũng đã rất dũng cảm, quang minh lỗi lạc, nhưng tôi có khoe ra như cậu sao? Người như tôi sao có thể khoa trương giống như cậu được, quá buồn nôn, cậu xem, đến bây giờ tôi vẫn không hề khoe ra.” Lý Thiên Hạo kiêu ngạo nói.
Diệp Lăng cắn răng: “Mồm mép hai người cũng thật lưu loát, anh là một tên tu đạo hỗn đản, miệng lưỡi tốt như vậy anh còn đi tu đạo làm gì, anh nên đi làm luật sư thì hơn!”
“A không đúng, bảo anh đi làm luật sư cũng thật vũ nhục chức nghiệp này rồi, anh nên đi bán hàng đa cấp, tẩy não người dân mới hợp lí!”
Ninh Ngọc San thở dài, lái xe đi, Lý Thiên Hạo và Diệp Lăng cũng đã đàm phán thành công, một bên ra tay giết người, một bên trợ lực.
Trong màn đêm yên tĩnh, Lưu Xảo nằm trong lòng Diệp Lăng, thân thể yêu kiều ôm chặt lấy Diệp Lăng, cả người mồ hôi đầm đìa, da thịt trắng nõn lộ ra màu đỏ ửng.
Diệp Lăng đầy vẻ gian xảo nhìn Lưu Xảo đầy gian xảo: “Thế nào, chồng lợi hại không!”
“Lợi hại lợi hại, nhưng chồng ơi, hôm nay vẫn còn nhiều chị em lắm, vợ nghĩ hôm nay chồng sẽ không thể nghỉ ngơi sớm được đâu, nhưng mà không sao, ai bảo chồng là Tu Luyện Giả cơ chứ, dương khí chắc chắn đủ để tụi em dùng.” Lưu Xảo che miệng cười.
Diệp Lăng ngẩn ngơ, giữa hai đùi lập tức mát lạnh, trái tim thắt chặt lại.
Lưu Xảo, Trầm Nguyệt Tâm, Táng Hoa, Vương Ngưng Mị, Mộ Ngưng Hàm, Lâm Vũ Tình, sáu người đẹp này rất thích ăn thịt, mỗi ngày đều hận không thể ép khô Diệp Lăng.
Cho dù Diệp Lăng là Tiên Đế, cũng có chút chịu không nổi a, nếu không nhờ Hoan Hỉ Công của Hoan Hỉ Phật, dương khí của Diệp Lăng đã sớm bị hút khô rồi.
“Không phải Nguyệt Tâm nói công ty có việc bận nên không về sao? Sao đột nhiên lại trở về vậy? Tối hôm nay Vũ Tình cũng đã về nhà rồi mà? Hơn nữa hiện tại Ngưng Hàm chắc chắn đang ở vũ trường Hoàng Triều, vợ đừng hù dọa chồng a.” Diệp Lăng cười khan nói.
Nụ cười của hắn không được tự tin lắm, có chút sợ hãi, không có biện pháp a, sáu cô gái này cứ như sói đói vậy, cho dù là người sắt cũng sẽ biến thành bột phấn, ai có thể chịu được chứ.
Hơn nữa bây giờ còn có thêm một Ninh Ngọc San, đây là một vị nữ vương a, buổi trưa còn điên cuồng làm một trận, Diệp Lăng thật sợ ngày nào đó sẽ bị các cô hút khô.
“Hắc hắc, các chị em nói, cho dù muộn đến mấy cũng sẽ trở về đây, mọi người sợ chồng cô đơn.” Lưu Xảo cười nói.
Diệp Lăng thở dài: “Kẻ mạnh rất cô đơn, nhưng cô đơn cũng rất tốt, không ai dám đến quấy rầy!”
Hai người cười ôm lấy nhau, ở dưới lầu, Vương Thục Phân đang vui vẻ ngồi xỏ chỉ, làm quần áo cho cháu nội tương lai của mình.
Tâm tư của Vương Thục Phân đặt hết lên việc muốn bồng cháu, mỗi ngày đều thúc giục các cô gái mau chóng sinh con.
Đúng vào lúc này, điện thoại ở phòng khách bỗng nhiên reo lên, Vương Thục Phân vội vã đi ra nghe điện thoại, sau đó khuôn mặt bỗng nhiên biến sắc, chạy lên lầu hai.
Mà Diệp Lăng ở trên lầu hai cũng đang nghe điện thoại, sau khi cúp điện thoại, nét mặt hắn lập tức trở nên âm trầm, người vừa gọi đến là Hàn Thanh Tâm, cô ta khóc lóc nói mình bị người khác khi dễ, hơn nữa còn là người nước ngoài.
Sau khi Diệp Lăng mặc quần áo xong liền đi ra khỏi phòng, vừa bước ra liền nhìn thấy Vương Thục Phân đang lo lắng chạy lên lầu.
“Con trai, Thần Phong vừa gọi điện thoại tới, nói là các thế lực của nước ngoài đang gây sự ở cao ốc quốc tế, bảo con lập tức đi đến đó!” Vương Thục Phân vội vã nói.
Diệp Lăng sững sờ, lập tức cười nhạt: “ Cao ốc quốc tế! Quả nhiên không phải oan gia thì sẽ không gặp mặt a!”
Nơi mà Hàn Thanh Tâm cầu cứu, cũng là cao ốc quốc tế!