Cao ốc quốc tế, một trong những công trình kiến trúc tiêu biểu của thành phố Đông Hải, được xây dựng trên con đường phồn hoa náo nhiệt, tấc đất tấc vàng.
Sắc mặt Diệp Lăng âm trầm, hắn lái chiếc xe Maserati của Trầm Nguyệt Tâm, trong đêm đen như một u linh màu trắng, chạy nhanh như đạn.
Hàn Thanh Tâm là một trong những người phụ nữ của hắn, nếu không phải hôm giúp nhóm Lưu Xảo Tẩy Kinh Phạt Tủy không gọi cho Hàn Thanh Tâm được, thì hiện tại nhóm của Trầm Nguyệt Tâm đã là bảy người.
Dám nhòm ngó người của hắn, nhất định phải đánh, không cần biết đó là lão hổ hay ruồi bọ, tất cả đều phải đánh!
Bên trong đại sảnh của lầu 32 cao ốc quốc tế, xa hoa tráng lệ, trên trần treo một chiếc đèn làm từ kim cương, nghe nói chỉ riêng cái đèn này thôi cũng đã lên đến mười mấy triệu, đây quả là đồ vật mà người bình thường không thể nào dám dùng.
Bầu không khí bên trong phòng rất căng thẳng, gương mặt Hàn Thanh Tâm tái nhợt, hôm nay cô mặc một chiếc quần dài màu xanh, mái tóc đen dài xõa ở sau lưng, quần dài ôm sát đôi chân dụ nhân.
Trước mặt Hàn Thanh Tâm, có mười mấy người vạm vỡ đang nằm sóng soài dưới đất, phát ra từng trận kêu rên, mặt mũi sưng vù, bộ dạng thê thảm.
Các vị khách ở xung quanh đều tỏ ra sợ hãi, ở giữa đại sảnh có một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đang đứng, dáng người rất cao, khoảng hai mét, khuôn mặt cũng rất khôi ngô.
Đôi mắt hắn ta quét ngang bốn phía, khinh thường cười: “Các người quá yếu, sức chiến đấu giống như một con ruồi vậy!”
Phát âm tiếng Hoa không chuẩn vang lên, khiến tất cả mọi người tức giận, nhưng họ lại sợ sức mạnh của người đàn ông ngoại quốc này, cho nên mọi người chỉ có thể nén tức giận ở trong lòng.
Mạc Tinh cũng có mặt ở đây, hắn ta vốn là chủ nhân của bữa tiệc này, kết quả người đàn ông ngoại quốc kia nhìn trúng gương mặt xinh đẹp của Hàn Thanh Tâm, muốn đưa Hàn Thanh Tâm đi, sau đó dẫn đến xung đột.
Mười mấy bộ đội đặc chủng giải ngũ đi theo bảo vệ Hàn Thanh Tâm cũng không thể cản nổi người đàn ông kia, chỉ mấy phút ngắn ngủi trôi qua, bọn họ đều đã bị đánh đến mức không đứng dậy nổi, ngoài ra, toàn bộ bảo an trong bữa tiệc cũng đều đã bị người đàn ông kia đánh tơi tả.
“Mày là tên khốn kiếp! Dám gây sự trong bữa tiệc của tao, mày chán sống rồi phải không!” Mạc Tinh cắn răng nghiến lợi nói.
Nhưng hắn ta cũng chỉ dám phẫn nộ mà thôi, hết cách rồi, tên này quá lợi hại, dùng vũ lực căn bản không có cách nào trấn áp hắn ta, Mạc Tinh chỉ có thể gọi điện thoại báo nguy.
Nhưng Mạc Tinh không ngờ sau khi cảnh sát đến, những cảnh sát ngày thường vẫn luôn cung kính với Mạc Tinh kia, hôm nay lại tỏ ra rất khác lạ, tất cả bọn họ đều ảo não rút lui, hơn nữa câu trả lời của bọn họ càng làm cho Mạc Tinh tức giận đến cực điểm.
Bọn họ nói rằng họ không có quyền bắt giữ và thẩm vấn người ngoại quốc này, câu trả lời đó khiến Mạc Tinh vừa khiếp sợ vừa tức giận.
Người ngoại quốc đến đây làm loạn, lại không có quyền bắt giữ?
“Cô gái phương Đông xinh đẹp, tôi tên là James, nếu như em đi theo tôi, gia tộc của em, ngay cả bản thân em, sau này đều sẽ đứng trên đỉnh cao của thế giới, tận hưởng vinh quang sáng chói.” Người ngoại quốc kia nhếch miệng cười nói.
Hàn Thanh Tâm cắn chặt răng: “Anh là tên khốn kiếp! Một lát nữa anh sẽ phải hối hận!”
Hối hận?
Tên James lập tức cười ha hả, là một Dị Năng Giả, hắn chưa bao giờ biết cái gì gọi là hối hận.
Có được sức mạnh mà người thường không thể nào có được, thực lực của James thậm chí còn mạnh hơn cả những nhân vật trong phim huyền huyễn của Mỹ kia, hắn ta chính là cường giả đứng trên đỉnh cao.
“Người Hoa Hạ các người quá yếu, vốn dĩ không ngăn nổi bước chân của tôi, nếu như em ngoan ngoãn đi cùng tôi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em.” Tên James cười, đi về phía Hàn Thanh Tâm.
Mạc Tinh cắn răng, sát khí trong mắt dâng lên cuồn cuộn, hắn ta đột nhiên nghĩ đến Diệp Lăng, liệu Diệp Lăng có thể áp chế được tên kia hay không?
Chẳng qua Mạc Tinh còn chưa nghĩ xong, thì đã có một người đàn ông trung niên mặc trường sam đi tới, sau lưng đeo một thanh kiếm cũ kĩ, vẻ mặt đạm nhiên.
“Liễu Thương Lan, người của cục Dị Năng Hoa Hạ!” Trong sự chú ý của tất cả mọi người, người đàn ông chậm rãi mở miệng.
Liễu Thương Lan?
James chưa từng nghe qua, nhưng hắn ta biết cục Dị Năng của Hoa Hạ , người trong đó đều giống như hắn ta, có được sức mạnh kì lạ.
“Ông muốn ngăn cản tôi?” Tên James nghiêng đầu cười lạnh.
Ánh mắt Liễu Thương Lan ngưng trọng: “Lãnh địa của Hoa Hạ không cho phép bất cứ kẻ nào dẫm đạp, mà cậu, rất hiển nhiên không nằm trong phạm vi này.”
Vừa nói, Liễu Thương Lan vừa điểm mũi chân một cái, thân thể nhẹ nhàng bay lên, nhẹ lựa lông hồng.
Bá, thân ảnh chớp nhoáng bay trên không trung, tay trái vươn ra, rút ra thanh trường kiếm cổ xưa ở phía sau lưng, nắm chặt trong tay.
Trường kiếm mang phong cách cổ xưa, có hoa văn màu xanh, mang theo hàn quang kinh người.
Bá, một đạo kiếm màu bạc đánh ra, chém về phía James.
James cười nhạt, không những không lùi lại mà còn tiếc lên vài bước, tay trái làm động tác kéo cung, sau đó đánh bậc ra, không khí như vừa bị ai đó đánh mạnh một quyền.
Oanh, James đánh ra một quyền, mang theo cuồng phong, đánh về phía trường kiếm kia.
Đông, quyền và kiếm chạm vào nhau, vang lên một tiếng nặng nề, thân thể hai người hơi ngừng lại, mọi người chung quanh đều trợn to mắt, nhìn chòng chọc một màn trước mắt này.
Phốc phốc, Liễu Thương Lan phun ra một ngụm máu tươi, bước chân liên tục lùi về phía sau, vẻ mặt tái nhợt chứa đầy khiệp sợ.
Trái lại, thân thể của tên James cũng lùi về phía sau vài bước, nhưng không bị thương tích gì, tuy nhiên trong mắt vẫn hiện lên vẻ nghiêm túc.
“Cũng chỉ như vậy mà thôi, ông không đỡ nổi ba quyền của tôi đâu!” James dữ tợn cười, đi nhanh về phía Liễu Thương Lan, hung quang trong mắt bạo phát.
Liễu Thương Lan cắn răng, thực lực của James nằm ngoài sự dự liệu của ông ta, sức mạnh quá lớn, hơn nữa lại vô cùng quỷ dị, một quyền kia của hắn ta vậy mà lại xuyên qua trường kiếm đánh thẳng vào trong thân thể ông ta.
Thủ đoạn này có điểm giống với Cách Sơn Đả Ngưu của võ thuật Hoa Hạ, tuy nhiên sức tấn công lại cao hơn nhiều.
Bá, trường kiếm quét ngang một nhát, kiếm quang sống động, cả người Liễu Thương Lan bay về phía James, trường kiếm trong tay bỗng nhiên quét ngang một cái, cổ tay khẽ chuyển động, vô số trường kiếm tung ra.
Trong mắt Mạc Tinh hiện lên vẻ không thể tin tưởng nổi, lúc này hắn ta chợt nhớ tới một việc, vài ngày trước cha hắn ta có nhắc nhở hắn ta trong khoảng thời gian này nên an phận một chút, bởi vì có không ít Dị Năng Giả nước ngoài đang ở thành phố Đông Hải.
Lẽ nào, tên James kia chính là một trong những Dị Năng Giả đó?
Đông, tên James đánh ra một quyền, đập vỡ luôn trường kiếm của Liễu Thương Lan, sức mạnh to lớn đánh đâu trúng đó, gần như không có đối thủ.
Thân thể Liễu Thương Lan không kịp lùi vê phía sau, trơ mắt nhìn một quyền của tên James đập trúng lồng ngực mình.
Phanh, Liễu Thương Lan ngã xuống sàn, vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng lại không đủ sức lực.
Hai quyền, chỉ vẻn vẹn hai quyền đã bị đánh bại, hơn nữa còn bị đánh đến mức không đứng dậy nổi.
“Tôi đã nói rồi, người Hoa Hạ các người quá yếu, thật giống như những con giun!” Tên James nhếch miệng cười nói, trong mắt phát ra sát ý, sau đó chậm rãi đi về phía Liễu Thương Lan.
Trái tim của tất cả mọi người đều nhảy lên tới cổ họng, ngay cả thở dốc cũng không dám.
Tên James này quá mạnh, thậm chí bọn họ còn cho rằng hắn ta chính là nhân vật chính trong phim điện ảnh khoa huyễn của Mỹ.
Liễu Thương Lan cắn răng, trong mắt tỏa ra chiến ý nồng nặc, nhưng cả người lại bất lực, nhục nhã không gì bằng.
Đúng vào lúc này, một thân ảnh cao gầy xuất hiện trong đại sảnh, sắc mặt âm trầm, trong tay mang theo cục gạch, đi về phía James.